• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hô hấp của Bạch Thước dừng lại trong nháy mắt.

Tiểu thư của phủ thượng tướng quân, từ nhỏ đã xuất nhập hào môn thế gia, tham gia biết bao thi hội dạ yến, từng gặp vô số huân quý tử đệ, lẫn thanh lưu danh sĩ, nhưng chưa hề chứng kiến một người có khuôn mặt thế này.

Tóc mai ngả nghiêng như sao, tuấn mỹ tuyệt trần. Thiếu niên này chỉ cần nhắm hai mắt, e là cũng có thể làm thổn thức trái tim thiếu nữ khắp thành.

Đương nhiên, thiếu nữ khắp thành này, đúng lúc không bao gồm con người một lòng hướng tiên, tâm vững hơn bàn thạch như Bạch Thước đây.

“Ta đi đó! Còn sống hay chết?”

Thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Trong phút chốc, Bạch Thước đột nhiên nín thở, hoàn toàn nghĩ rằng mình vừa chạm vào một cỗ thi thể, cho đến lúc sờ lên chóp mũi người thiếu niên thấy có hơi thở, Bạch Thước mới vỗ ngực bình tĩnh lại.

“May quá, còn sống. Rốt cuộc đây là chỗ nào?”

Bạch Thước định thần lại, nghe thấy xa xa tiếng gào thét của bọn thổ phỉ đang uống rượu, ăn thịt ở tiền sảnh. Lúc này mới nhớ tới chuyện mình bị con lừa hãm hại, bị thổ phỉ đánh một đao ngất xỉu. Nàng xoa xoa đầu, bò dậy, bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài qua khe hở, thấy xung quanh núi cao bao quanh, trong núi chỉ có duy nhất một cái trại. Cái trại này rất kỳ quái, rõ ràng là hang ổ bọn thổ phỉ, nhưng không có một trạm canh gác, và chẳng có tuần tra, canh phòng cực kỳ lỏng lẻo.

Kẻ như thế mà cũng dám chiếm núi làm vua, đương đạo đánh cướp sao? Có phải đầu bị gỉ sét rồi không? Bạch Thước chợt im lặng, nhưng đây dù gì cũng là ổ thổ phỉ. Nếu như, thân phận của nàng bại lộ, mất mặt là chuyện nhỏ, bị cha tìm được bắt về kinh thành lại là chuyện lớn. Lần này, nàng đập nồi dìm thuyền, đào hôn trốn thoát, bất luận như thế nào cũng không thể trở về nữa rồi.

Bạch Thước nhanh nhẹn đứng dậy, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa phòng củi cứ thế bị mở toang. Bạch Thước vui mừng, đúng lúc chuẩn bị chuồn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bèn quay đầu nhìn thiếu niên sắp chết nằm trên mặt đất, cắn răng vòng trở lại.

Bạch Thước cởi xuống áo vải trên người mình, ném xuống người thiếu niên.

“Tốt xấu gì cũng có thể giữ ấm cho cơ thể.” Bạch Thước tự lẩm bẩm, nhéo nhéo tay của thiếu niên: “Người huynh đệ à, xin lỗi, ta còn muốn làm thần tiên, không chết được. Ngươi… Ngươi bảo trọng nhé!”

Bạch Thước đứng dậy định bụng đi gấp, dưới chân bỗng lảo đảo, kém chút ngã sấp mặt. Nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy bên hông thiếu niên lăn ra đồ vật đen thùi lùi.

Thứ gì vậy? Ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Thước lại nhặt vật đó lên. Vật kia đến tay Bạch Thước lập tức phát ra ánh sáng. Bạch Thước sợ đến nỗi quăng nó đi chỗ khác, vô tình thứ ấy đập mạnh vào đầu người thiếu niên, lăn trên mặt đất, trong nháy mắt ánh sáng biến mất.

Thiếu niên rên lên một tiếng, chau mày, trên trán đã lập tức sưng lên một cục. Sắc mặt hắn có vẻ trắng hơn, nhưng không hề tỉnh lại.

“Có phải bị ta đập mạnh quá nên chết rồi phải không?” Bạch Thước giật mình trong lòng, nàng run rẩy kiểm tra hơi thở của thiếu niên, khi biết y vẫn còn hô hấp, nàng mới nhẹ nhõm thở phào: “Huynh đệ thứ lỗi thứ lỗi, lỡ tay, lỡ tay thôi.”

Bạch Thước lui về sau, không cẩn thận chạm trúng vật trên mặt đất, thứ đó lại bất ngờ phát ra ánh sáng. Lúc này, Bạch Thước cực kỳ trấn định, nàng cầm lấy món đồ kia quan sát tỉ mỉ.

Kia là một mảnh gỗ tròn nhỏ, lớn cỡ nửa bàn tay, trông dễ thương như con heo nhỏ. Xung quanh mảnh gỗ ánh lên vầng sáng, lập lập lòe lòe, nháy mắt đã chiếu sáng bốn phía.

“Gỗ cũng có thể phát sáng sao?” Hai mắt Bạch Thước sáng lên, thèm thuồng nhìn về phía thiếu niên đang hôn mê ở trước mặt. “Chẳng lẽ hắn là thần tiên ư? Mình gặp được thần tiên rồi sao? Không đúng không đúng, thần tiên làm sao mà bị bắt đến ổ thổ phỉ?”

Bạch Thước không ngừng lắc đầu, nàng khẽ cúi người định đưa mảnh gỗ để lại trên người thiếu niên, nhưng lại ngừng lại. “Trên núi tối như vậy, thứ này nhất định có ích, nói không chừng còn là một bảo bối.” Bạch Thước xem xét thiếu niên, đem mảnh gỗ cất vào trong ngực rồi co cẳng chạy ra ngoài.

“Roẹtttttt”, Bạch Thước vừa bước đi, bỗng tiếng vải bị xé nát vang lên. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy thiếu niên kia nắm chặt ống quần nàng.

“Ta, ta, ta không phải cố ý lấy đồ của ngươi, ta chỉ mượn chút ánh sáng thôi mà!” Bạch Thước vội đưa mảnh gỗ cho thiếu niên. Trên mặt đất không một tiếng động, Bạch Thước cúi đầu, thấy thiếu niên kia vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, không hề hay biết, chỉ là cánh tay lôi kéo ống quần nàng, khóe môi bướng bỉnh, lạnh lùng nhếch lên, dường như vô cùng không vui.

Đã lấy đồ của người ta, đáy lòng Bạch Thước có chút tội lỗi, nhưng nhìn thấy khu rừng tối đen bên ngoài, nàng bèn ôm theo mộc bài biết phát sáng, mạnh mẽ nhấc chân, đá văng thiếu niên kia, rồi bay nhanh tới cánh cửa đang khép hờ, giơ chân chạy khỏi trại, biến mất trong màn đêm.

***

Trong chính sảnh, bọn thổ phỉ đang hứng khởi ăn uống, còn chơi cả trò đoán số rất vui vẻ. Nhị đương gia Ngô Dụng nhớ tới hai tên tiểu tử bị nhốt trong kho củi, trong men say gã vô thức hỏi.

“Đại ca, hai cái đứa da thịt mềm mại trong kho củi kia, tay không thể xách, vai không thể khiêng, chúng ta cướp xong chẳng phải xong việc rồi sao, mang về lãng phí lương thực làm gì?”

“Đệ thì biết cái gì, dáng dấp tuấn tú mới tốt chứ. Ngày nào ấy, lên núi hái chút thảo dược cho cái tên bị thương uống, chờ nó khỏi bệnh thì tắm rửa sạch sẽ đưa vào Nghênh Xuân Lâu trong thành, là có thể bán được giá tốt rồi.” Trương Triêu rót một ngụm rượu lớn, thô kệch cười to.

Nói đến đây, Ngô Dụng chợt nhíu nhíu mày, có hơi lo lắng. “Đại ca, trước nay người ngoài đâu thể tiến vào núi Mộc Khiếu, tiểu tử ấy từ đâu xuất hiện chứ?”

Tay Trương Triêu đang ôm bình rượu bỗng dừng lại, “Tra xét trong núi rồi à?”

“Điều tra rồi, các huynh đệ đã lật khắp núi nhưng không có vết tích người ngoài đột nhập. Tiểu tử này giống như là xuất hiện giữa không trung, tà môn quá đi.” Ngô Dụng nhìn bốn phía, gã thấp giọng nói: “Liệu nó có biết bí mật của trại chúng ta không?”

Núi Mộc Khiếu nằm cách không xa hoàng thành. Đã rất nhiều năm rồi, tướng thủ thành Duy Thành vẫn chưa tiêu diệt được thổ phỉ trong núi. Không phải do nhóm thổ phỉ này dũng mãnh, mà là bất luận quan binh lên núi lục soát bao nhiêu lần, đều tìm không thấy hang ổ của bọn chúng. Chuyện này quả thực có chút tà bí, hơn nữa bọn thổ phỉ này ngoại trừ ăn cướp đội buôn, cũng chưa hại tính mạng người. Tuần phủ Duy Thành sợ việc này náo động sẽ bị Hoàng Đế trách phạt, nên đã giấu nhẹm chuyện trong núi có thổ phỉ.

Trương Triêu và Ngô Dụng vốn là bách tính trong núi Mộc Khiếu, từ nhỏ đã lớn lên ở đây. Trong núi hoang vu, không thấy mặt trời. Mấy trăm năm trước, thôn dân Mộc Gia Trại vì tránh nạn chiến loạn đã trốn vào núi sâu. Bách tính trong thôn cực ít đi ra ngoài, vì thế nên cũng chẳng biết đến thế giới bên ngoài. Trương Triêu là con trai của thôn trưởng. Lúc sắp chết, lão thôn trưởng từng nói cho hắn biết, tổ tiên bọn họ chạy nạn tới chỗ này, vô tình đã dập tắt đại hỏa trong núi, sau đó được ngọn núi lớn này che chở. Chỉ có người sinh trưởng ở Mộc Gia Thôn, sau khi vào núi mới có thể tìm được Mộc Gia Trại. Bất cứ người ngoài nào vào núi, đều bị sương mù nhiễu loạn, không công mà lui.

Trương Triêu làm thôn trưởng, biết rõ bí mật này. Theo thời gian, nhiều người già cũng qua đời, trong thôn càng túng quẫn, hắn quyết tâm triệu tập trai tráng trong thôn mượn lợi thế về địa lý để làm thổ phỉ, cách hơn nửa tháng sẽ đánh cướp. Ngày tháng bên trong trại trôi qua vô cùng thoải mái, đây cũng là nguyên nhân tại sao ổ thổ phỉ Mộc Gia Trại lại không có người trông coi.

Nghe Ngô Dụng nhắc nhở, Trương Triêu lập tức khẩn trương, đứng dậy.

“Cái đứa bắt được từ dưới núi mang về ấy, không cần quản nó đâu, đi đánh thức cái đứa đang hôn mê kia mang tới đây.”

“Vâng, thưa đại ca.” Ngô Dụng vội vã dẫn huynh đệ đi.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng củi bị đẩy ra, bó đuốc chiếu sáng khắp phòng, Ngô Dụng quan sát kho củi trống rỗng, lặp tức đanh mặt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK