“A Hy, tỷ thật sự không nhớ gì sao?”
Mùa đông năm ấy, Bạch Thước ngồi lỳ tại hành lang ở hậu viện phủ tướng quân, hỏi nhiều nhất chính là câu này.
Bạch Hy ngồi ngay ngắn ở trước thư án, vùi đầu vào cuốn Nữ Giới, không chịu được với Bạch Thước đang la ó om sòm, “Không nhớ, không nhớ được mà.”
“Ôi chà, thật là đáng tiếc, tỷ không nhìn thấy vị thần quân kia rồi. Bộ dáng rất anh tuấn đó!” Bạch Thước lười biếng tựa trên ngưỡng hành lang, vừa phơi nắng vừa nhấm nháp quả bồ đào, trong mắt lấp lánh, “Ánh mắt của người ấy có màu tím ấy, tựa như…” Bạch Thước nhìn trên trời, lẩm bẩm nói: “Tựa như vầng trăng tím vậy.”
Bạch Hy nghe vậy ngẩng đầu, “Muội nói cái gì? Vầng trăng tím sao?”
Bạch Thước khẽ giật mình, liên tục xua tay, “Không có gì, không có gì.”
Nàng nhìn Bạch Hy một thân tao nhã, ôn hòa, bèn thở dài.
Loại việc đáng sợ như vậy, A Hy lại vốn yếu tim, nhớ không được cũng tốt.
Bạch Hy nhìn Bạch Thước, cũng thở dài.
Cô hạ bút xuống, chân thành khuyên nhủ muội muội của mình: “A Thước, muội là con gái, ở trong nhà khen nam tử nhà người khác tuấn tú thì cũng đành, nhưng lỡ có truyền ra ngoài thì ra thể thống gì chứ. Cộng thêm mấy lời hoang đường của muội nữa…” Cô khựng lại, dặng dò tiếp: “Ngàn vạn lần đừng nhắc trước mặt người khác.”
Từ ngày đi lạc tại hội đèn lồng hôm Thượng Nguyên, ngày nào A Thước cũng nói sảng chuyện thần tiên yêu quái ấy, còn luôn miệng bảo rằng có thần tiên cứu các cô từ tay yêu quái Cửu Đầu Xà. Nhưng rõ ràng là hai người không cẩn thận đi lạc, sau đó được phụ thân cùng thân vệ tìm thấy ở một con ngõ tại Thành Nam.
Từ sau khi phụ thân nghe A Thước kể gặp thấy thần tiên và yêu quái trong đêm Thượng Nguyên, đã nghiêm nghị dùng gia pháp phạt cô quỳ trong từ đường một ngày. Cũng không biết phụ thân đã nói gì, mà sau đó A Thước không còn nhắc chuyện hôm Thượng Nguyên trước mặt người khác nữa, chỉ thấy cô bé rất có hứng thú với những cuốn sách Chí Dị Thư ghi chép về yêu quái và thần tiên thôi.
Ai da, xem ra đi lạc một hồi, đã khiến A Thước hoảng sợ rồi.
Bạch Hy lắc đầu, vô cùng lo lắng, xót xa cho muội muội nhà mình.
Bạch Thước nhìn Bạch Hy đang lắc đầu thở dài, nhớ tới lời cam đoan với phụ thân tại từ đường ngày hôm ấy, bèn bĩu môi, ngậm chặt miệng không nhắc lại chuyện ngày Thượng Nguyên nữa.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện rõ lời dặn dò của phụ thân trong từ đường ngày đó.
“Hoang đường! Cha đã từng nói rồi, hai tỷ muội con bị lạc đường ở Thành Nam. Con còn ăn nói mê sảng gì đó trước mắt mẫu thân và tỷ tỷ của con vậy!”
“Con không có nói sảng đâu mà! Cha, hôm đó con với A Hy thật sự bị yêu quái bắt cóc, sau ấy còn có thần tiên tới cứu chúng con! Không phải cha tìm thấy tụi con ở ngoài hoàng lăng sao? Đám người bắt cóc con đã hóa thành đống xương trắng hết rồi!” Bạch Thước vội vàng giải thích, đôi mắt to trừng lên.
Trong từ đường Bạch gia, Bạch Tuân nhìn đứa con gái yêu dấu không chịu nghe lời, ông thở dài: “A Thước, tương lai tỷ tỷ con sẽ vào Đông Cung làm thái tử phi, nếu người khác biết nó từng bị bắt cóc, con nghĩ sau này nó sống thế nào?”
Bạch Thước đang hăng máu như con gà chọi, nghe thấy mấy lời này bỗng chợt mềm nhũn, cô quay sang Bạch Tuân, ngậm miệng cúi đầu: “Đã biết, thưa cha.”
Bạch Tuân nhìn bộ dạng ủ rũ của Bạch Thước, bèn ngồi xuống bên cạnh đứa con gái út của mình, khẽ vuốt đầu cô: “Cho cha hỏi một chút, hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Bạch Thước lập tức sáng rực. Từ sau khi cô tỉnh dậy, ngày nào Bạch Tuân cũng bề bộn chính sự, A Hy lại quên sạch những gì xảy ra vào hôm đó, còn mẫu thân nghe cô nhắc lại chuyện hôm Thượng Nguyên thì sẽ không ngừng khóc lóc. Cô muốn tìm thời gian để kể hết tất cả đã xảy ra vào ngày hôm ấy nhưng lại chưa có cơ hội.
Cô hớn hở, kể hết một lượt chuyện tết Thượng Nguyên cho Bạch Tuân, không hề sợ hãi, trong ánh mắt chỉ tràn ngập sự ngưỡng mộ dành cho vị thần quân mặc cổ bào hắc y. Cho dù cô đã cố nhớ lại biết bao nhiêu lần, nhưng lại không nhớ nổi vị thần tiên đã cứu cô rốt cuộc tên gì.
Tuy Bạch Thước tuổi nhỏ, nhưng lại rất thông minh, tinh tế. Cô giấu nhẹm hết chuyện Bạch Hy từng tự vẫn, chỉ nói rằng tỷ tỷ sợ yêu quái nên ngất xỉu, không nhìn thấy vị thần tiên giáng xuống từ trên trời đến giải cứu hai người.
Bạch Tuân nghe xong, im lặng hồi lâu. Đôi mắt đỏ au, ông di trán đứa con gái út, cảm khái nói: “Loại tai họa này, A Hy quên mất cũng tốt thôi. Hai tỷ muội các con, có thể biến họa thành may, âu cũng là có phúc đấy.”