• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng Chiêu và Bạch Thước đi ra hậu viện. Trọng Chiêu cầm chắc hộp gỗ, móc ra thêm hai quyển sách đặt lên tay Bạch Thước.

Bạch Thước nhìn hai quyển Liêu Trai Chí Dị trong tay, hai mắt nheo lại thành đường cong, cô vui vẻ nói: “Làm sao huynh biết ta thích sách này vậy?”

Trọng Chiêu thấy gương mặt của cô cuối cùng đã giãn ra, bèn đắc ý đáp: “Có cái gì là bổn công tử không biết đâu. Muội ấy, còn nhờ Bạch thúc ra ngoài mua cho muội mấy cuốn sách quỷ quái này, mà sạp sách ấy là do con trai trưởng của nhũ mẫu ta mở, đương nhiên đã báo cho ta rồi.”

Bạch Thước nghe liền cười tươi rói, vội vàng kéo tay áo Trọng Chiêu: “Thật sao? Vậy sau này, huynh nhớ mang cho ta thêm nhiều cuốn hay hay nữa nhé!”

Trọng Chiêu gật đầu, lại không khỏi kỳ quái, bèn hỏi cô: “A Thước, trước kia muội chẳng phải ghét nhất… đọc sách sao? Tại sao mà gần đây lại thích xem mấy quyển quỷ quái này vậy?”

Bạch Thước chần chừ một hồi, ngược lại cũng không muốn giấu diếm Trọng Chiêu, bèn nhỏ giọng thì thầm với hắn: “A Chiêu, ta kể với huynh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thấy Bạch Thước nghiêm túc, Trọng Chiêu cũng không khỏi căng thẳng theo.

“Sau này, muội sợ sẽ không gả được cho huynh.” Bạch Thước nghiêm túc nói với Trọng Chiêu mở miệng.

Khuôn mặt cậu thiếu niên mới mười tuổi lập tức trắng mét, hộp gỗ trong tay rơi ầm xuống dưới, chiếc con quay lăn tròn trên mặt đất.

“Tại sao, tại sao chứ?” Trọng Chiêu ngập ngừng, đôi mắt đỏ au, “Là Bạch Tướng quân không nhìn trúng ta, không muốn gả muội cho ta sao?”

Trưởng nữ của Bạch gia được gả cho thái tử Đông Cung, thế nên Bạch Thước cũng hiển nhiên đủ tư cách để được gả cho các thế tử thân vương. Trong lòng Trọng Chiêuhiểu rõ, mặc dù hắn là con trai trưởng của tả tướng, nhưng lại không có công danh lẫn chức tước. Chuyện cầu hôn với Bạch Thước, là ân tình năm xưa của Bạch tướng quân với nhà hắn. Hồi nhỏ hắn còn ngây thơ, nhưng hiện tại đã cùng Bạch Thước trưởng thành, lại kèm theo chuyện đính hôn từ nhỏ, hắn từ lâu đã đối xử với Bạch Thước như thê tử chưa qua cửa rồi.

“Không phải, không phải đâu” Bạch Thước liên tục xua tay, “Không có liên quan gì đến cha ta hết.”

“Vậy là do muội không nhìn trúng ta à?” Sắc mặt Trọng Chiêu chuyển sang trắng bệch.

“Không có, không có!” Bạch Thước thấy càng nói càng rối rắm, cô mới đành lòng nói thẳng: “A Chiêu à, sáu này muội muốn làm thần tiên, nên không thể kết hôn lập gia đình được đâu.”

Trọng Chiêu nghe xong lời này, gương mặt đau khổ bỗng nhăn lại một nửa, hắn còn cho là mình nghe nhầm, bèn đờ người hỏi lại Bạch Thước: “Muội bảo muội muốn gì thế?”

“Làm thần tiên đó!” Bạch Thước ôm hai quyển Chí Dị Thư kia vào ngực, đáp lại chắc nịch: “Gần đây ta thường đọc mấy cuốn sách, trong đó có viết không ít tiên sơn, tiên môn. Chờ cha ta bỏ lệnh cấm túc, ta sẽ đi tiên sơn để bái sư học nghệ. Chờ ta học tiên pháp thành công, sẽ phi thăng làm tiên, lúc đó đâu thể ở lại nhân gian kết hôn được nữa.”

Trọng Chiêu nhìn Bạch Thước chăm chú, nửa ngày cũng không lên tiếng, mãi đến khi Bạch Thước bị hắn quan sát đến nỗi sợ hãi, cô định bụng nói gì đó thì Trọng Chiêu đã vươn tay áp lên trán cô.

“A Thước, muội không sao chứ!”

Bạch Thước xua tay hắn ra, tức giận nói: “Ta không có nói mê sảng mà!”

Trọng Chiêu lúng túng thu tay lại, cũng không tức giận, hắn chỉ bất lực quan sát Bạch Thước.

Bạch Thước thấy hắn như đang xem bệnh cho người khác, bèn nghiêm mặt quay người đi.

“Huynh không tin thì cũng được. Dù sao ta cũng đã nói rồi, ta sẽ không lấy chồng đâu, ta muốn tu thành tiên.”

Trọng Chiêu thấy cô thực sự tức giận, vội vàng đuổi theo: “Này này này, ta đồng ý với muội.”

Trong phút chốc, Bạch Thước ngừng bước, hồ nghi nhìn về phía Trọng Chiêu, “Huynh đồng ý không cưới ta à?”

Trọng Chiêu lắc đầu.

“Vậy huynh đồng ý cái gì thế?”

“Ta đồng ý sẽ cùng muội tu tiên.”

Trọng Chiêu cười tủm tỉm, vỗ về búi tóc nhỏ của Bạch Thước.

“Đợi muội nghỉ dưỡng thật tốt. Muội muốn đi sông núi nơi nào để bái sư, ta cũng sẽ đi theo muội một lòng bái sư. Muội muốn tu tiên, ta cũng sẽ tu tiên. Muội muốn làm điều gì, ta sẽ làm cùng muội.”

Bạch Thước sững sờ, nhìn Trọng Chiêu nghiêm túc, trái tim không kiềm được niềm cảm động đang dâng trào.

Những ngày này, khi cô về nhà, vô luận cô nói bất cứ thứ gì, phụ thân lẫn mẫu thân và cả A Hy đều làm bộ không thấy, họ chỉ muốn cô quên hết mọi chuyện. Chỉ có mỗi Trọng Chiêu, tuy không biết cái gì nhưng vẫn một lòng tin tưởng cô.

Bạch Thước nhỏ bé lần đầu nghiêm túc quan sát Trọng Chiêu, lia lịa gật đầu, cô nắm lấy tay Trọng Chiêu, thành khẩn đảm bảo.

“Được, A chiêu, muội nhất định sẽ dẫn huynh theo, cùng huynh tu thành tiên, tương lai chúng ta sẽ sống hơn vạn năm tuổi!”

***

Cùng lúc đó, bên ngoài Ngô Đồng Phượng Đảo, Thiên Khải đứng thẳng giữa không trung, y rũ mắt nhìn xuống cánh rừng cây ngô đồng xanh tươi um tùm, ánh mắt rơi xuống nơi ẩn hiện khí tức của Phượng Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK