Nơi đám người tụ lại đông nghịt là một quán rượu nhỏ tên Tần Sở, trên có nóc có treo lá cờ “Trăm năm gia truyền”, quán rượu không lớn lắm nhưng mùi rượu trong đó quả thực say lòng người. Trước quán trưng mười hũ nữ nhi hồng hơi bám bụi, cả Bạch Quyết cũng nhịn không được mà hít hà.
Cẩn thận nghe ngóng từ lời mấy người bên cạnh, hắn mới hiểu nguyên do sao ở đây náo nhiệt đến vậy.
Ngày Tết, lại vừa hay là kỉ niệm trăm năm thành lập quán rượu Tần Sở, chủ tiệm lấy mười bình nữ nhi hồng đỏ tổ tiên truyền lại, đặt dưới lôi đài mười ngày, nói các tiệm rượu ở Trung Nguyên đều có thể mang rượu nhà tới chiến, chỉ cần có thể sánh ngang với nữ nhi hồng trong quán rượu Tần Sở thì có thể mang một vò đi. Nào biết ngày lôi đài bày ra, Trường An xuất hiện một cậu tấn y thiếu niên, phong thái hiên ngang, ngày ngày mang rượu đến, rượu hắn mang đến không ngày nào giống ngày nào, chưa từng nghe tên, lại có thể ngang tài ngang sức với mười bình nữ nhi hồng này.
Chỉ mới mấy ngày, thanh danh của tấn y thiếu niên đã truyền xa, ngay cả trong cung cũng nghe được, hôm nay là ngày cuối cùng, bá tánh Trường An sớm đã lên thế chực sẵn, lầu cao của các trà lâu gần đó có không ít con cháu từ nhà quyền quý, tới giới hoàng thất cũng đến xem náo nhiệt.
Quả nhiên, đến giờ. Tấn y thiếu niên mang rượu đến, hậu duệ quý tộc trong trà lâu không thể so sánh với bá tánh tầm thường, thấy cử chỉ nâng tay nhấc chân của thiếu niên vừa chuẩn mực lại có phong cách của ẩn sĩ thời Ngụy Tấn, đúng kiểu cổ xưa mà người người ngưỡng mộ, đoán là thiếu niên nhất định xuất thân từ danh môn, đều muốn kết giao một chút, bèn thích thú sai người hỏi thăm thân thế của tấn y thiếu niên.
Trước quán rượu Tần Sở, chủ tiệm đang nếm loại rượu Cửu Thiên cực ngon, cũng vui vẻ đón tiếp thiếu niên, tuy nghe cậu thiếu niên nói chuyện cuồng ngông nhưng lão vẫn cười nói.
“Công tử người có hảo tửu, không ngại lấy ra, quán Tần Sở chúng tôi lập ra đã trăm năm, nếu thua, nhất định sẽ thật lòng khâm phục.” Nói xong, mong chờ nhìn về hũ rượu trong tay cậu thiếu niên mặc tấn y, thiếu điều chạy lên mở cái hũ đó nữa thôi.
Bạch Quyết bên cạnh cũng sinh hiếu kỳ, tuy là ở nhân gian thôi, nhưng mười hũ nữ nhi hồng của quán Tần Sở này nửa điểm không thua kém rượu quý ở Thần Giới, thậm chí còn ngon hơn phân nửa số rượu trong hầm nhà hắn. Thượng Cổ nào có thể tìm được nhiều rượu ngon như vậy để đấu, mặc dù có, chín ngày qua, cũng khó mà có rượu quý nào có thể thắng được nữ nhi hồng của Tần Sở.
Với trình độ hảo rượu của Bạch Quyết, hắn nói không có, chính là thật sự không có.
Dưới con phố sáng rực, tấn y thiếu niên nhìn nhìn vò rượu trong tay, đáy mắt khó nén nổi có chút tiếc nuối. Là năm ngàn năm đạo hạnh đó, cứ đơn giản đưa cho dân chúng như thế này sao!
Nàng duỗi cánh tay hất lên, vò rượu bay thẳng lên không trung, phong ấn miệng bình mở ra, vò rượu xoay vòng trên không trung rồi lại vững vàng rơi vào trong lòng ngực thiếu niên. Chỉ một cử động như vậy mà trong chớp mắt, hương rượu trong bình đã tràn ngập khắp đường phố, hấp dẫn mọi người say mê không dứt.
Khi ngửi thấy hương rượu, bá tánh vô cùng say mê, Bạch Quyết lại sửng sốt, cư nhiên là rượu Vô Hoa.
Trái vô hoa ở Thần giới vạn năm khó cầu, mười năm nay đều bị Chích Dương xách đi ủ rượu đưa đến Thần Điện của hắn, Thượng Cổ làm sao có được ?
“Chưởng quầy này, ông nếm thử đi! Rượu của ta tên Vô Hoa, có khả năng thắng nữ nhi hồng nhà ông không?” Một tay Thượng Cổ đẩy ra, đem rượu Vô Hoa đưa tới trước mặt chủ quán Tần Sở, trông quả thực rất hào sảng.
Chủ quán rượu Tần Sở say mê rượu, sớm đã bị rượu Vô Hoa hấp dẫn đến bất động, lập tức mừng rơn, liền vội tiếp lấy rượu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lão hủ từng nghe đến một chuyện cũ, không biết công tử có thể giải thích thắc mắc này không ?”
“Chuyện gì?”
“Mười năm trước là Triệu gia vùng Quan Tây, chín năm trước Bạch gia ở Tấn Nam, sáu năm trước là Hồ gia nơi Mạn Bắc, ba năm trước là Liễu gia của Trung Nguyên. Bọn họ đấu rượu, đều bại bởi một người kia, xin hỏi có phải người đó ở trong phủ của công tử không?”
Thế gia hoàng tộc ủ rượu trong mười năm qua, tính luôn quán rượu Tần Sở, đều bị người đấu hạ gục hoàn toàn. Nếu tính tuổi tác, chẳng không phải là thiếu niên trước mặt này, nhưng dù gì có thể cũng liên quan tới hắn.
Vừa nghe thấy lời này, bá tánh chung quanh hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn tấn y thiếu niên càng không bình thường. Bọn họ một hồi thi nhau phỏng đoán xem hắn là người thuộc nhánh nào trong hoàng tộc mà lại có năng lực này.
Thượng Cổ sững sờ, không nghĩ tới mấy lần hạ giới đấu rượu lại bị lộ hành tung như thế này.
“Chưởng quầy này, hôm nay đấu rượu là chuyện khác, sao tự nhiên nhắc chuyện cũ năm xưa vậy?” Thượng Cổ không kiên nhẫn mà vung tay lên, khiến rượu đổ vài giọt, “Vô Hoa Tửu này, ông có muốn uống không?”
“Ôi! Uống uống uống!” Chủ quán Tần Sở nghe xong câu đó thì vô cùng hí hửng. Thấy rượu vung vãi trên mặt đất, trong lòng lão day dứt tiếc nuối, liên tục không ngừng nói, “Tiểu lão nhân đang chờ nếm rượu đây!”
Nào ngờ, không đợi lão tiếp lấy, một bàn tay từ đâu xuất hiện, rắn rỏi đoạt lấy vò rượu.
Chủ quán Tần Sở vì chụp hụt, nên tức giận ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sửng sốt.
Chàng thanh niên mặc trường bào trắng, đai lưng thắt ngang hông, mắt phượng đen láy, tuấn mỹ xuất trần, quả thực là thanh quý vô song.
Hắn đứng cạnh tấn y thiếu niên, ngón tay thon dài cầm lấy vò rượu, nhìn chủ quán Tần Sở.
“Đệ đệ nhà ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đoạt trân bảo gia truyền của quán chủ, ván này không cần đấu nữa, là ta thua.”
Hắn nói xong, gật nhẹ đầu với chủ quán Tần Sở, một tay ôm rượu, một tay nắm lấy Thượng Cổ chưa hồi phục tinh thần đi khỏi đám đông.
Hắn một thân khí chất phi phàm. Lúc hắn đến gần, bá tánh nhao nhao sôi nổi né qua nhường đường.
Chủ quán Tần Sở nhìn theo một đôi huynh đệ chợt đến chợt đi này, vừa vui mừng vừa tiếc nuối, mừng vì rốt cuộc có thể giữ được một vò gia truyền cuối cùng kia, tiếc nuối là vì rượu Vô Hoa nghe tên đã biết là vật bất phàm, bình sinh không được nếm, quả thật đáng tiếc!
Bạch Quyết cứ như vậy kéo Thượng Cổ đang mất hồn biến mất ở đầu đường Trường An náo nhiệt ồn ào, bỏ lại đằng sau bá tánh và đám con cháu quyền quý ngưỡng mộ dõi theo không dứt ở phía sau.
Lúc Thượng Cổ bị lôi từ quán rượu Tần Sở vẫn chưa lấy lại tinh thần, đi được hai bước mới giật mình phát hiện ra. Nàng hứng thú nhìn tay của mình đang bị nắm lấy, bèn nghĩ thầm, chẳng lẽ rốt cuộc kẻ lỗ mãng này nhìn ra rượu Vô Hoa là do mình ủ? Hay đã biết được tâm ý của mình? Muốn dũng cảm thổ lộ một lần? Vừa quay đầu chàng sẽ nói gì với mình nhỉ? Quá đột ngột rồi, mình cần phải đáp lại như thế nào đây? Nên đáp lại e thẹn chút hay là phóng khoáng chút? Hôm nay ngày tốt như vậy, liệu có trực tiếp trói mình về Thượng Cổ Điện, rồi tới công chuyện luôn không nhỉ?
Thượng Cổ chân thần sống mười mấy vạn năm cứ si ngốc đi theo Bạch Quyết một hồi. Trong lòng tâm tư rối bời, nhảy nhót loạn xạ, nhưng mặt không đổi sắc, trông thản nhiên cực kỳ.
Đến khi đi hết nửa con phố Trường An, nhận thấy lòng bàn tay đang nắm càng ngày càng nóng, Bạch Quyết mới bừng tỉnh nhận ra mình đang nắm tay một vị chân thần. Hắn thong thả ung dung quay đầu lại, thì thấy Thượng Cổ đang ngẩng đầu chờ mong, câu nói đầu tiên rốt cuộc cũng đã bật ra.
“Hồ đồ quá, rượu Vô Hoa là thần lực Chích Dương chưng cất nên. Muội lại dùng nó đi đấu rượu với phàm nhân. Phàm nhân uống ít thì sống thọ cả trăm tuổi, nhiều thì trực tiếp phi tiên, sinh tử đều do muội mà bị nhiễu loạn, quỷ tiên Lưỡng Giới do đó mà sinh sự. Làm Chủ Thần mấy vạn năm nay rồi mà còn cái tính trẻ con như vậy.”
Hắn vừa nói, vừa tự nhiên sửa sang lại vạt áo xộc xệch của Thượng Cổ.
Từ trước đến nay tính tình Bạch Quyết luôn thờ ơ, mặc dù chỉ là một câu khuyên răn bình thường với Thượng Cổ nhưng biểu cảm lại rất ôn hòa, chỉ là sự bảo bọc trong lời nói và động tác thân mật của hắn. Năm xưa, Thượng Cổ vô tri không nhận ra, bây giờ mới phát hiện.
Tuy rằng không có câu nào giống như dự đoán nhưng Thượng Cổ nghe mà lòng tràn đầy vui sướng, nàng kéo kéo ống tay áo Bạch Quyết, thu lại phong thái phóng túng tôn quý của chủ một giới, bộc lộ nét yêu kiều trong khoảnh khắc.