• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai thế lực khủng khiếp là núi Tĩnh U và Lãnh Tuyền Cung đã ngóng trông bên ngoài núi Tử Nguyệt trọn vẹn một ngày, không thấy Thiên Khải, đống bảo vật mang đến vừa vặn rót đi vào túi của Tử Hàm thần quân.

Tử Hàm truyền xuống ngự chỉ của Thiên Khải: Chân thần bế quan tu luyện, không có chuyện gì đừng xông vào núi Tử Nguyệt, những việc quan trọng trong Yêu Giới cứ tuân theo lệnh của Yêu Hoàng Hồng Dịch năm đó là được.

Nói đúng hơn là, việc tuyển chọn Yêu Hoàng vẫn sẽ dựa vào việc tỉ võ mười năm sau ở Trọng Tử Điện chọn ra, Thường Mị và Thiến Vũ đều tự hỏi trong lòng rằng, vị chân thần Thiên Khải này còn có cái gì để chăm chỉ bế quan tu luyện, nhưng sau khi thấy Thiên Khải không nhúng tay vào việc chọn ra người kế vị Yêu Hoàng thì đều thở phào một hơi, thoải mái lui khỏi Tử Nguyệt.

Trong điện Tử Nguyệt, Trấn Hồn Tháp sừng sững cao khoảng nửa trượng, ngọn lửa xanh biếc cháy rực trong tháp, bàn tay Thiên Khải đang nâng một hồn phách nho nhỏ, đứng dưới Trấn Hồn Tháp.

Tử Hàm vẫn trong bộ dáng ấu long, đang ôm một cây gỗ lớn còn cao hơn cả hắn đi vào. Miệng hắn liên hồi thổi “Phì phò”, trông rất ra dáng cẩn thận gương mẫu.

Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng.

Chân cẳng Tử Hàm lập tức nhẹ nhàng đi rất nhiều, hắn ôm khúc gỗ thần vạn năm lấy từ Thần Giới Thượng Cổ hồ hởi chạy đến trước mặt Thiên Khải, đưa cái vật cao cao đó ra, kèm theo bày vẻ nịnh nọt như đang dâng hiến của quý.

“Thần Quân, tôi lấy được thần mộc vạn năm cho ngài rồi này!”

Thiên Khải chả hề khen ngợi nửa câu, mà tiện tay tiếp lấy.

Rồng con mếu máo chép miệng, liếm mặt tiến đến trước mặt Thiên Khải hỏi: “Thần quân, người muốn dùng thần mộc luyện hóa thân thể cho Nguyệt Di thần quân ư?”

Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thần thể của nàng ấy, làm sao có thể dùng một khúc thần mộc tầm thường này chứ.”

Tử Hàm trợn tròn mắt sững sờ, trong lòng thất kinh, nghe thấy những lời của thần quân, chẳng lẽ ngài ấy muốn dùng yêu lực luyện hóa thần thể cho nữ thần Nguyệt Di sao? Dùng thần lực luyện hóa cơ thể cho một vị thượng thần khác, nếu như là chân thần e cũng phải hao tổn mất một nửa thần lực tận đấy. Tử Hàm cẩn thận từng li từng tí quan sát Thiên Khải, không dám nói nhiều.

“Vậy mảnh thần mộc này, thần quân định dùng để… ?”

“Lúc ta luyện hóa thần thể cho Nguyệt Di, sẽ phong bế hết thần tức, trước khi hoàn thành việc luyện hóa thần thể, lửa hồn trong Trấn Hồn Tháp không thể tắt, thần mộc vạn năm này sẽ nhận một nửa thần lực của ta, bảo hộ Tử Nguyệt Điện.”

Nghe thấy lời Thiên Khải nói, Tử Hàm lập tức buồn bã, hắn khẩn trương gào lên: “Có tôi canh giữ ở điện Tử Nguyệt, ai dám phá hoại ngài luyện hóa thần thể cho Nguyệt Di thượng thần chứ?”

Thiên Khải không thèm đếm xỉa, liếc mắt nhìn hắn: “Bổn quân nhớ rằng, cứ mỗi mùng một mười lăm, ngươi đều du lịch Tam Giới một phen để kiếm một chút gió thu à?” (Kiếm một chút gió thu: nói ẩn ý cho việc chiếm đoạt tài sản)

Rồng yêu vàng bạc, Tử Hàm là lão long, nếu mười ngày nửa tháng mà long động của hắn không có thêm chút châu báu thì cả người sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tử Hàm bỗng chốc bị nghẹn họng, hắn chột dạ nháy mắt mấy cái, trong mắt to lộ ra vài phần xấu hổ. Nghĩ lại có thần mộc mang thần lực vạn năm của thần quân cũng tốt, như vậy thỉnh thoảng lúc hắn rời núi tản bộ thì vẫn có thần mộc đủ sức bảo hộ núi Tử Nguyệt thanh tịnh.

“Thần quân, lần này người phong bế thần thức, phải mất vài ngàn năm à?”

“Ba năm đủ rồi.” Thiên Khải hờ hững nói, phất tay một cái, thần mộc vạn năm bị cắt thành tám khúc, cắm ở bốn phía quanh Trấn Hồn Tháp, dùng trận pháp hộ tháp.

Ba năm! Tử Hàm hít sâu một hơi, tiểu phi long không giả bộ nữa, hắn hóa thành hình dáng thiếu niên ngăn giữa Thiên Khải và Trấn Hồn Tháp, vội vàng la lên: “Thần quân! Không thể!”

Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, bên trong con mắt tím lộ ra một phần cảnh cáo.

Lời lên đến miệng bị cái liếc mắt này kiềm hãm nuốt ngược vô bụng, Tử Hàm dời bước chân, ủ rũ lui về phía sau Thiên Khải.

Luyện hóa cơ thể thượng thần, thời gian chờ đợi ngàn năm vốn rất bình thường. Nhưng nếu muốn luyện thành trong vòng ba năm, người luyện hóa cần phải vào Trấn Hồn tháp, tế một nửa thần lực bản nguyên cho ngọn lửa trấn hồn.

Nghĩa là, thần quân phải vì Nguyệt Di Thượng thần không chỉ ngừng hao tổn một nửa yêu thần và lực bản nguyên, mà còn phải chờ tới ngày Nguyệt Di thượng thần bước khỏi tháp thì ngài ấy mới có thể cùng ra, một khi luyện hóa thất bại, thần thức của thần quân sẽ bị nhốt trong Trấn Hồn Tháp, chịu nỗi khổ ngàn năm bị chích hỏa thiêu đốt.

Thiên Khải vung tay lên, một luồng thần lực tiến vào tháp. Bên trong Trấn Hồn Tháp vốn yên tĩnh thì bỗng bùng lên một ngọn lửa cháy cao tận mấy mét, tản ra một sức mạnh hùng hậu.

Một cỗ yêu lực tuôn trào từ trán y, bay đến khúc thần mộc che chở Trấn Hồn Tháp. Chờ mọi chuyện xong xuôi, y khẽ nâng thần thức của Nguyệt Di, nhấc chân hướng về phía Trấn Hồn Tháp.

“Thần quân!” Ngay tại thời điểm Thiên Khải bước qua cánh cửa dẫn vào Trấn Hồn Tháp, Tử Hàm nhịn không được, bèn gọi y lại.

“Đợi thêm nghìn năm nữa thôi, Nguyệt Di thượng thần sẽ trùng sinh, ngài hà tất phải làm như vậy?” Tử Hàm nhìn bóng lưng Thiên Khải, khàn giọng mở miệng.

Hắn ở bên cạnh người Thiên Khải đã hơn mười vạn năm, biết bao gian nan sương gió, kiếp nạn vất vả đã cùng nhau vượt qua. Hắn không đành lòng nhìn Thiên Khải vì ngàn năm ngắn ngủi kia mà hủy đi thần lực lẫn bản nguyên. Tuổi thọ của chân thần vốn vô biên, nhưng khi thần lực bản nguyên mất đi một nửa, sau này dù có tu luyện cỡ nào cũng không thể bằng như cảnh giới của hiện tại, điều này cũng đồng nghĩa với việc không còn khả năng thọ với trời đất.

Thiên Khải dừng bước, hồi lâu, y rủ mắt quan sát thần thức của Nguyệt Di đang le lói trong lòng bàn tay mình.

“A Hàm, ngay cả tiểu tử ngốc Nguyên Khải cũng biết, nghìn năm là quá dài.”

Trong lúc Tử Hàm không nhìn thấy, khóe miệng Thiên Khải bỗng hơi nhoẻn lên.

“Hơn nữa, ba xe rượu kia trong thần điện của ta, sớm nên mở rồi.”

Thiên Khải tiến vào bên trong Trấn Hồn Tháp, lưu lại một bóng lưng màu xanh.

Một ngày mới bắt đầu, núi Tử Nguyệt khôi phục lại sự yên tĩnh như ngày xưa, chỉ còn một con rồng béo ú hàng ngày canh giữ trước sơn môn, chờ đợi kỳ hạn ba năm, Trấn Hồn Tháp sẽ mở cửa.

***

Ba năm ở nhân gian thấm thoát trôi qua, ba năm nay Bạch Thước đã chuồn khỏi phủ thượng tướng quân vô số lần. Nhiều lần bị lão cha nguyên soái kia của nàng tìm được từ góc ngách đỉnh núi nào đó. Nếu không phải mỗi lần đều có tiểu công tử phủ tả tướng bên cạnh, Bạch Thước ranh con chỉ sợ đã sớm bị đánh nát thây.

Hai lão đại nhân vì Bạch Thước và Trọng Chiêu cứ bướng bỉnh tìm tiên tu tiên mà đau đầu không dứt nổi, nhưng hai đứa đều là em út trong nhà, thấy hai người còn nhỏ, nghĩ chắc chỉ rủ nhau quậy phá, nên răn dạy vài câu cho xong việc, chỉ có ánh mắt Bạch Hy nhìn muội muội song sinh tràn đầy sự lo lắng không yên.

Những ngày tháng hồ nháo cứ vậy trôi qua, hai ngày nữa là đến hạn ba năm Thiên Khải vào Trấn Hồn tháp, Tử Hàm cẩn thận xem xét thần mộc, thấy lực yêu thần trong khúc gỗ này vẫn dư thừa, việc bảo hộ Trấn Hồn Tháp hoàn toàn không thành vấn đề thì bèn muốn xuống núi đi tống tiền người ta. Chuyến đi lần này sẽ đến Tiên Giới – Đông Hải Long Vương, tộc này là vãn vãn vãn vãn bối của hắn, Long Tộc vốn nhiều trân bảo, hẳn là sẽ không về tay không, Tử Nguyệt Sơn chỉ cách Đông Hải nhiều nhất nửa ngày đường, lúc hắn trở về vừa hay có thể đuổi kịp giờ Thiên Khải ra khỏi tháp.

Tử Hàm rời núi, thần mộc lẳng lặng bảo hộ xung quanh Trấn Hồn Tháp, xem ra cũng an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK