• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn phía trăm dặm ngoài kinh thành, tiếng lục lạc thanh thúy vang lên xa gần.

“Muội muội ngươi ngồi ở đầu thuyền, ca ca ta đang đi trên bờ, ân ân ái ái đong đưa kéo dây thuyền…” Một thiếu niên bố y miệng ngậm cỏ dại, nằm trên xe lừa ung dung ngân nga câu sơn ca.

Con lừa nhỏ đột nhiên phì mũi rồi ngừng lại. Thiếu niên vừa mở mắt thì thấy lừa nhỏ quay đầu, thở hổn hển “Phù phù phù phù”, đôi mắt con lừa tròn xoe.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Bạch Thước còn chưa tu thành tiên, nhưng vẫn nhìn ra được từ trong mắt con lừa: “Con mẹ nó, không đi nổi nữa rồi, lão tử vừa đói vừa mệt”.

Con lừa nhỏ này là do Bạch Thước ở kinh thành dùng hai cây chuối tiêu dụ dỗ từ trong lều cỏ ra chứ không phải huynh đệ uống máu ăn thề đáng tin cậy gì cả. Nhìn thấy con lừa muốn mặc kệ, Bạch Thước vội vàng vọt lên trên trưng ra khuôn mặt tươi cười.

“Lừa ca, qua con đường núi này, lại đi thêm mười dặm chúng ta sẽ đến Duy Thành. Ta cam đoan, vừa đến Duy Thành, sẽ tìm cho huynh một quán trọ tốt nhất để nghỉ ngơi! Rồi mua cho huynh mười cân cỏ khô?” Bạch Thước nịnh nọt, xoa xoa mông lừa, “Huynh thấy thế được không?”

Lừa nhỏ vẫy vẫy đuôi, căn bản không thèm nể mặt mũi, quay đầu như muốn trở về.

Bạch Thước lập tức sốt ruột, giơ một ngón tay lên: “Thêm một con lừa cái tươi tắn, dịu dàng nữa!”

Lừa nhỏ dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Bạch Thước.

“Thật mà, ta lừa ngươi làm gì! Lừa ngươi làm chó!” Bạch Thước chỉ lên trời thề.

Lừa nhỏ hài lòng hừ một cái, quay đầu chuẩn bị hướng Duy Thành đi, chân lại đột nhiên ngừng lại, nó chăm chú nhìn vào đống đá cách đó năm thước.

“Đại ca, huynh nghĩ tên tiểu tử này có phải có vấn đề không? Súc sinh có thể nghe hiểu tiếng người sao?”

Phía sau chồng đất là năm sáu người đang núp, gương mặt ai nấy đều man rợ, tay cầm đao búa, nhìn liền biết là sơn tặc. Lúc này, người đàn ông nhỏ thó nhìn một người, một lừa cách đó không xa, mở miệng hỏi, gã tên là Ngô Dụng, nhị đương gia của sơn trại.

“Cũng có thể, đừng quan tâm! Ngốc càng tốt, bắt về trại để nuôi, nhỏ tiếng chút đi!” Tên sơn tặc cầm đầu, gọi là Trương Triêu, vẻ mặt hung ác.

“Đại ca, con lừa nhìn về hướng chúng ta, huynh nói có phải nó phát hiện ra chúng ta rồi không?” Ngô Dụng đột nhiên ngạc nhiên, vẻ mặt như là gặp quỷ.

Nói bậy bạ gì đó! Một con súc sinh sao có thể…” Trương Triêu giận dữ mắng mỏ, ngẩng đầu nhìn về con đường nhỏ, vô tình va phải đôi mắt con lừa. Một thủ lĩnh sơn tặc như hắn xưa nay lòng dạ độc ác lại run lên, có chút chột dạ.

“Con lừa này, chẳng lẽ là yêu, yêu quái… ?” Ngô Dụng cà lăm.

Nhưng ngay lập tức, trong đầu đám sơn tặc đều cảm thấy không đúng, bọn hắn nhìn thấy con lừa kia chớp mắt, vẻ mặt hoảng sợ lùi về sau, ngay cả vó chân lừa cũng đang run rẩy.

Không quan tâm nó có phải là yêu quái hay không, súc sinh này sợ bọn họ! Đám sơn tặc lập tức hăng hái, Trương Triêu vung lưỡi búa to lên, chỉ về hướng một người, một lừa, “Xông lên! Bắt lấy tên tiểu tử kia!”

Thời gian con lừa trợn mắt thật ra chỉ trong nháy mắt. Nguyên là do Bạch Thước thấy khó chịu vì con lừa ngừng lại không đi thì từ trên trời rơi xuống một đám lục lâm sơn phỉ, mắt thấy không khỏi choáng váng.

Không phải chứ, nàng mới từ trong cái lồng giam ở kinh thành chạy đến đây, một lòng đi núi tiên cầu tiên. Làm sao lại còn gặp sơn tặc ở đây? Trị an của Đại Tĩnh không đáng tin như vậy sao?

“Đi đi đi! Đi mau!” Bạch Thước vội vàng quay đầu lừa, dùng sức vung roi, quay người bỏ chạy.

Lừa nhỏ còn cần nàng đuổi sao, vừa thấy tính mạng khó giữ, chạy trốn so với ngựa còn nhanh hơn.

“Dám chạy! Bắt nó lại!” Ngô Dụng thấy cảnh một người một lừa đang quay đầu chạy, bèn quát to, đám sơn tặc vung búa đuổi theo.

Trên đường núi bụi đất tung bay, mắt thấy đám sơn tặc sắp đuổi tới gần, lưỡi búa kia sắp chém tại trúng mông của mình, bốn vó lừa đột nhiên dừng lại, thắng gấp, quay đầu lại nhìn đám sơn tặc với khí thế hung hăng.

Một đám sơn phỉ bị hành động này của lừa nhỏ mà sửng sốt, giơ búa đứng yên tại chỗ.

“Đại ca, con lừa này muốn làm gì?” Đối diện với cái nhìn chằm chằm của con lừa,đây là trải nghiệm lần đầu của Ngô Dụng, hắn khẩn trương nắm chặt lưỡi búa, chọc chọc Trương Triêu.

“Lão tử sao mà biết, chẳng lẽ tiểu tử này là cao thủ sao?” Hai tay Trương Triêu dùng lực.

“Mẹ nó chứ lừa nhỏ, ngươi làm cái gì vậy! Chạy mau đi!” Bạch Thước gấp gáp đến mức trắng bệch cả mặt, ghé sát lỗ tai con lừa ra sức thúc giục.

Con lừa hoàn toàn mặc kệ Bạch Thước nói cái gì, móng sau không ngừng đào đất, mắt lừa trợn tròn, lỗ mũi phì phò gầm gừ, Bạch Thước vừa đen mặt vừa cảm động: “Huynh đệ, không phải ngươi muốn một mình đấu với đám thổ phỉ chứ? Không thể ngờ được ngươi lại là một con lừa dũng cảm a a a a a a a…”

Bạch Thước khen ngợi vẫn chưa xong, con lừa nhỏ đột nhiên gập người về phía trước, thân lừa hơi cong, móng trước chạm đất, dùng hết toàn lực hất Bạch Thước từ trên lưng xuống.

“Bịch” một tiếng, Bạch Thước xui xẻo như chó gặm phân té ngã thật mạnh trên nền đất, con lừa không ngừng nghỉ chút nào, lập tức quay đầu, một thân nhẹ nhàng nhanh nhẹn chạy đi.

Trên đường núi, tiếng bốn vó lừa rõ ràng vọng lại trên mặt đất. Cách từ xa, Bạch Thước còn có thể nghe được tiếng phì phò vui sướng phát ra từ trong mũi lừa nhỏ.

Bạch Thước quên cả đau, ngơ ngác nhìn bóng con lừa đã đi xa. Nếu như nàng không có mất trí, vậy vừa rồi nàng mới bị trí thông minh của một con súc sinh chơi xỏ sao?

Một cây búa cực lớn kề ngay trên cổ, Bạch Thước chầm chậm quay đầu lại, thấy một khuôn mặt với biểu cảm khó tả giống nàng.

“Này người huynh đệ, con lừa ngươi nuôi thành tinh rồi!”

Bạch Thước khổ sở chép chép miệng, còn chưa kịp giải thích gì thì một tiếng búa giáng xuống, nện vào đầu nàng.

Một cơn đau bất ngờ ập tới, Bạch Thước nhanh chóng ngã xuống đất.

Mẹ nó, chờ lão tử thành tiên, nhất định sẽ ăn sạch hết lừa trên đời này!

Trong bóng tối, Bạch Thước ưng thuận với nguyện vọng thứ nhất khi nàng thành tiên.

***

Phủ thượng tướng quân ở kinh thành. Thanh âm hỉ nhạc vẫn chưa dứt.

Thiếu niên tân lang đang vui mừng, vẻ mặt đầy e thẹn đứng trước mặt Bạch Tuân, khuôn mặt tuy có ủ rũ, nhưng không một chút tức giận.

“Bá phụ yên tâm, con nhất định sẽ đưa Thước Nhi bình an trở về.”

Trọng Chiêu quay đầu rời đi, vừa đi qua hành lang, đã gặp thái tử phi Bạch Hy đứng ở cửa nhỏ chờ hắn.

“Bái kiến thái tử phi điện hạ.”

Bạch Hy đưa tay: “A Chiêu, Thước Nhi nó…”

“Điện hạ không cần phải lo lắng, thần đã nhờ bá phụ đưa bản tấu vào cung ngay buổi đêm, nói Thước Nhi phát bệnh, xin bệ hạ đồng ý cho dời hôn sự ba tháng sau. Về phía cha thần, thần cũng sẽ giải thích thỏa đáng.”

Bạch Hy nhẹ nhàng thở phào: “Khó khăn cho huynh rồi, người của phủ tướng quân không thể rời kinh, chỉ có thể làm phiền huynh đưa nha đầu ấy trở về.”

Trọng Chiêu gật đầu: “Điện hạ quá lời, Thước Nhi là thê tử chưa cưới của thần, thần sẽ bảo vệ nàng bình an. Trọng Chiêu cáo lui.”

Trọng Chiêu quay người định đi gấp, Bạch Hy lại đột nhiên mở miệng.

“A Chiêu, huynh biết tính tình của muội ấy, trong lòng hẳn lại có chấp niệm, cho dù chấp niệm kia là cái gì, cũng không thích hợp làm dâu tướng phủ, sao huynh không nhân cơ hội này……”

“Điện hạ.” Thanh âm dõng dạc của cậu thiếu niên đã cắt ngang Bạch Hy, Trọng Chiêu quay đầu, trong đôi mắt vốn đỗi thanh tịnh hiện lên phần thông thấu, “Về sau, nàng ấy muốn làm cái gì, thần sẽ đều để nàng ấy tùy ý hết. Nàng thích làm thần tiên, sau này thần sẽ cùng nàng tầm tiên phóng đạo, cùng lắm thì, không làm công tử tướng phủ nữa là được.”

Thiếu niên cười mỉm, lập tức quay người đi, áo đỏ anh tuấn tung bay, tràn đầy khí phách của một thiếu niên.

Bạch Hy thở dài một hơi, không nói thêm lời nào.

***

Tại hang ổ thổ phỉ sau lưng ngọn núi Duy Thành, bọn chúng không ngừng gào to trước đại sảnh, miệng ngoạm lấy miếng thịt lớn, uống ừng ực từng ngụm rượu.

Phòng bếp lại một mảnh tối thui, Bạch Thước xoa đầu mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Đây là nơi quái quỷ gì vậy, đau đầu quá…” Bạch Thước lau trán, tay còn lại sờ soạng trong bóng đêm tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, tay nàng dừng lại, đó là một thứ mềm mại, giống như… Mặt của một người?

Bạch Thước run rẩy trong lòng, cứng đờ quay đầu lại, dưới ánh trăng, nàng trông thấy một khuôn mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK