Tiểu Bạch? Ngươi đang gọi chó à?
Bạch Thước mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại cười rất tự nhiên, “Được, nghe rất thân thiết.”
“Tiểu Bạch, món đồ chơi nhỏ này cho đệ nè.” Mộc Phàm tiện tay đưa tấm trư bài đến trước mặt Bạch Thước, Bạch Thước đưa tay ra, sắc mặt cứng đờ, tay dừng ở giữa không trung.
Má ơi, mỗi khi nàng chạm vào cái thứ đồ chơi này thì nó sẽ phát sáng! Nếu tên gia hỏa này phát hiện tấm trư bài này là bảo bối, nhất định sẽ biết đêm qua nàng nhân lúc cháy nhà đi hôi của…
“Sao vậy? Đệ không thích?”
“Không, sao lại thế được! Trư bài này, đáng yêu làm sao ~~” Hai đầu ngón tay Bạch Thước lúng túng chọt chọt, “Nó nặng quá, huynh để đằng kia đi, chút nữa ta sẽ lấy…”
Bạch Thước nói còn chưa xong, Mộc Phàm đã ném trư bài về phía nàng.
“Ôi chaaa!” Bạch Thước phản xạ có điều kiện nhận lấy, hoảng hốt định ném phăng miếng gỗ ấy đi, chợt đột nhiên phát hiện ra, tấm trư bài này ấy thế mà lại không phát sáng.
Bạch Thước sửng sốt, cầm trư bài xem xét trái phải, “Nó, nó không…”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Mộc Phàm rồi biến mất, “Nó không làm sao?”
“Ý ta là nói, nó quả nhiên không nặng!” Bạch Thước đánh trống lảng sang chỗ khác, nhanh chóng bỏ trư bài vào trong ngực, cầm quả dại cắn một cái, rồi đưa một quả cho Mộc Phàm, “Đa tạ ý tốt của Mộc huynh! Đúng rồi, Mộc huynh, nhà của huynh ở đâu, có biết đây rốt cuộc là nơi nào không? Làm sao mà huynh bị bắt đến nơi này?”
Mộc Phàm xem xét quả dại kia, liếc mắt một cái rồi mới tiếp nhận, y cầm trong tay thưởng thức: “Ta là người ở biên quan, vốn vào kinh bán chút dược liệu biên giới, không ngờ hôm qua ta đi qua núi Mộc Khiếu, lại bị thổ phỉ trong núi cướp của bắt lại.”
“Một ngày mà đánh cướp nhiều lần thật, siêng năng ghê!” Bạch Thước nhịn không được lầm bầm, “Mộc huynh, hai ta đúng là đồng bệnh tương liên, ngày hôm qua ta cũng bị bắt đến đây. Núi Mộc Khiếu này, lúc đầu ta cũng từng nghe qua, hình như là vùng phụ cận Duy Thành, là một ngọn núi hoang. Kỳ quái ghê, tối hôm qua ta thấy ổ thổ phỉ cũng không lớn, trong trại tối đa chừng trăm thổ phỉ. Duy Thành là nơi sung túc, binh lực hùng mạnh, tại sao ngay cả một ổ thổ phỉ nhỏ xíu mà cũng diệt không xong?” Thần tình Bạch Thước nghi hoặc, nàng đi đến cửa động, thấy trước mắt là cây đại thụ chọc trời, che khuất bầu trời, sức sống trong ngọn núi bừng bừng, vô cùng sững sờ.
Ban đêm tối đen, lại chạy trốn trong hoảng loạn, nhất thời nàng không thể nhớ ra được. Hôm qua trên đường, nhìn thấy núi Mộc Khiếu rõ ràng chỉ là một ngọn núi hoang mà thôi, bất quá chỉ là mấy sườn đất nhỏ lác đác vài cái cây úa vàng mà thôi, nhưng nơi này… Rõ ràng lại là một thế giới khác.
“Hôm qua ta, ta…” Bạch Thước chỉ ra bên ngoài, cứng họng, “Ta đi trên đường, nhìn thấy núi Mộc Khiếu vốn không phải như vầy!”
“Không thể nào?” Vẻ mặt Mộc Phàm kinh ngạc, y lập tức đứng dậy đi đến cửa hang, “Ta là người biên quan, chưa bao giờ tới kinh thành, hôm qua cũng không quá để ý. Tiểu Bạch, có phải đệ nhớ nhầm rồi không, trong thiên hạ đâu có chuyện ly kỳ như vậy?”
“Ta chắc chắn mình nhớ không lầm…” Bạch Thước nhìn xa xa lên trời, mặt trời chói chang ngự trên cao, từng giọt nắng nóng lọt qua kẽ lá chiếu lốm đốm trên mặt đất.
“Đêm qua, ta phát hiện không có cách nào có thể ra khỏi nơi này, quả nhiên có gì đó quái lạ…” Bạch Thước hoảng sợ, “Mộc huynh, ta, ta sợ quá…”
Bạch Thước nơm nớp lo sợ, kéo lấy áo bên hông Mộc Phàm. Mộc Phàm thấy bộ dáng bất an của nàng, mắt híp lại, nhưng vẫn trấn an: “Đừng sợ, thế gian này làm gì có yêu tà. Bọn thổ phỉ hôm qua bắt chúng ta đều là người, nếu như bọn chúng sống tốt ở đây, chứng tỏ bọn chúng không sợ nơi này, cũng hẳn biết đường ra khỏi núi.”
“Mộc huynh, lời huynh nói có đạo lý!” Bạch Thước nghe như vậy bèn gật đầu, lập tức phản ứng, vỗ tay một cái, “Chỉ cần chúng ta cùng theo bọn thổ phỉ kia xuống núi, thì có thể rời khỏi nơi này, chúng ta tranh thủ thời gian quay về trại đi. Bọn thổ phỉ này lòng tham rất lớn, với tần suất này của bọn chúng, e là hôm nay có thể sẽ xuống núi ăn cướp.”
“Được.” Mộc Phàm dứt khoát, nhanh chóng mặc lại y phục, “Đệ còn nhớ đường ra khỏi trại không?”
“Mặc dù trời tối, không thấy phương hướng. Lúc ta rời trại có làm ký hiệu trên cây.” Bạch Thước nhìn thấy cái cây cách đó không xa có khắc hình mặt trăng do đêm qua bản thân mình dùng đá vẽ lên, hai ba bước chạy lên trước chỉ vào: “Đây, chính là cái này.”
“Vậy thì đi thôi.”
“Ừ” . Bạch Thước nóng vội vô cùng, nàng đi trước dẫn đầu. Mộc Phàm ung dung đi theo sau lưng, lòng bàn tay y khẽ động, một đạo ngân sắc phóng ra, vọt về phía sâu khu rừng.
Yêu lực ánh bạc vút vào phía sâu khu rừng, nó tìm được một đàn sói, rồi nhảy vào sâu trong mắt bọn sói. Thoáng chốc, mắt đàn sói ánh lên ngân quang, chạy vọt về hướng Bạch Thước và Mộc Phàm, hù dọa vô số chim muông.
***
Bên trong trường luyện võ của Mộc Gia Trại, Trương Triêu đang nhíu mày đi tới đi lui, chợt thấy xa xa trong rừng bầy chim kinh sợ bay lên không trung, sắc mặt ngưng tụ, Ngô Dụng từ phía cửa trại chạy tới, thở hồng hộc hô to.
“Đại ca! Huynh nhìn thấy không, trên núi có động tĩnh!”
“Còn cần ngươi nói à. Chắc chắn là hai tên tiểu tử thúi ấy rồi, kêu gọi các huynh đệ, lần này nhất định phải đem bọn chúng về.”
“Vâng, đại ca.”