Tiền Nhị tiếp tục lải nha lải nhải, trán dập liên hồi xuống đất, bộ dạng thành kính mười phần, như thể đang chờ đợi cái gì đó.
“Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là người nào?” Bạch Thước mấp máy run rẩy, nhưng vẫn cố chấp chắn phía trước Bạch Hy.
“Người?” Tiền Đại cười lạnh, lau đi bờ môi đầy hắc khí: “Tất nhiên là người đưa các ngươi đi gặp thần tiên rồi.”
Cho dù chưa róc thịt, cũng có thể nhìn thấy trên cổ tay của Tiền Đại ẩn ước hắc khí mơ hồ, thiết nghĩ dưới tấm da này cũng không chừng là chằng chịt xương trắng.
Bạch Hy và Bạch Thước từng nghe qua không ít thoại bản về tiên nhân yêu quái, nhưng chưa từng tin rằng đó là thật, nào ngờ trong thế giới này vậy mà thực sự có thứ không phải “Người”.
“Cha ta là Bạch Tuân.” Đột nhiên một giọng nói run rẩy bình tĩnh vang lên, Bạch Hy từ trên mặt đất giãy giụa bò dậy, lặng lẽ dùng thân mình che chắn trước mặt Bạch Thước, hung hăng trừng mắt với Tiền Đại: “Cha ta là Trụ Quốc tướng quân Bạch Tuân, ta là thái tử phi do bệ hạ đích thân chọn. Mặc kệ ngươi là người, là yêu hay là quỷ, chỉ cần ngươi dám động tới bọn ta, bệ hạ và cha ta ắt sẽ quyết không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Nghe thấy lời Bạch Hy nói, Tiền Đại nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên động đến hai khúc xương cứng khó xơi. Hắn đoán được hai đứa nhóc này vốn không đơn giản, lại không ngờ rằng lại là con gái của tướng quân Bạch Tuân. Con gái của Bạch Tuân đi lạc, chắc hẳn bây giờ kinh thành nhất định loạn thành một đống, muốn toàn thân rút lui cũng rất phiền, về sau làm sao bắt cống phẩm nữa đây?
Tiền Đại hung hăng trừng mắt liếc Tiền Nhị đang quỳ trên mặt đất một cái, đáy lòng dao động bất ổn. Nếu như bảo thần quân xóa ký ức của tụi nó rồi âm thầm đưa lại vào thành, sẽ không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Trên đời này ngoại trừ kinh thành, không còn nơi thứ hai có nhiều trẻ con linh căn thượng phẩm như vậy, nếu hắn và Tiền Nhị còn muốn sống tốt, thì phải quyết không thể cắt đứt nguồn cống phẩm cho chủ nhân.
Lúc Tiền Đại đang do dự thì một trận âm phong thổi qua, thối gấp mười lần mùi hôi vừa rồi toát ra từ dưới nền đất, từ giữa bãi đất trống nứt ra một khe hở dài ba thước, một hắc y nhân từ từ xuất hiện.
Thấy người đó vừa tới, huynh đệ nhà họ Tiền vui mừng ra mặt, bọn hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất hô to “Thần quân”.
Thần quân? Tỷ muội Bạch Hy đối mặt nhìn nhau, chắc gì yêu vật này là thần tiên đâu?
Người nọ vạch trần tấm áo đen ra, hé lộ gương mặt hung ác đầy tà khí.
Hơn nửa người Bạch Thước đều được giấu nhẹm sau lưng Bạch Hy.
Người áo đen chỉ liếc mắt đánh giá Bạch Hy một cái là đáy mắt liền nổi đầy tham lam.
“Bé con, ngươi là Thái Tử Phi do hoàng đế tuyển chọn à?”
Mùi tanh hôi trên người kẻ áo đen khó mà giấu nổi, đôi mắt đỏ rực như máu, hiển nhiên không phải là người.
Tay Bạch Hy giấu ở sau khẽ run rẩy, cô lại tự trấn định mà đón nhận cặp mắt đỏ máu hung ác kia của hắc y nhân: “Phải, ta là Thái Tử Phi do bệ hạ sắc phong, ngươi tốt nhất……”
“Thả ngươi ư?” Hắc y nhân lớn tiếng cười như điên, hơi thở yêu ma tanh tưởi trào ra, “Thượng tôn của Cửu Trọng Thiên Cung bổn quân còn không sợ, một tên hoàng đế nhân gian nhãi nhép sao có thể làm gì được bổn quân?” Hắn liếm liếm môi, răng nanh sắc nhọn, thèm thù nhìn Bạch Hy khó nén vui mừng: “Không hổ là đứa trẻ mang mệnh cách Hậu Tinh đầu thai, quả nhiên là linh phẩm trời sinh. Chờ bổn quân ăn ngươi, thương tích trên người ít nhất có thể khôi phục hơn phân nửa!”
“Chúc mừng thần quân!” Huynh đệ nhà họ Tiền vừa nghe lời này, lại bất chấp nỗi sợ bắt đi con dâu hoàng đế. Tiền Đại nịnh nọt mà tranh công với hắc y nhân: “Chỉ cần thần quân thân thể an khang, cũng không uổng công huynh đệ chúng tôi liều chết bắt hai cái linh phẩm từ kinh thành về.” Hắn quỳ nhích về phía trước một bước, vươn cánh tay mang theo hắc khí: “Thần quân, chúng tôi……”
“Gấp cái gì!” Kẻ áo đen hừ lạnh một tiếng: “Đợi bổn quân hưởng dụng xong, lẽ nào có thể bạc đãi các ngươi sao?”
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.” Bị kẻ áo đen rống giận một tiếng, Tiền Đại lập tức không dám hó hé nữa, lập tức lôi kéo Tiền Nhị co rúm mà lui qua một bên.
“Yêu quái, không cho ngươi ăn muội muội ta!” Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Bạch Hy, không biết từ khi nào Bạch Thước đang được che chở phía sau đã nhào ra, cô dang hai tay chắn trước người Bạch Hy, lớn tiếng nói với kẻ áo đen: “Ta mới là Bạch Hy, là thái tử phi do bệ hạ chỉ định! Đây là muội muội Bạch Thước của ta, để ngươi ăn ta rồi thả muội ấy đi. Chỉ cần ngươi thả muội ấy về, cha ta và bệ hạ nhất định sẽ không trả thù ngươi!”
“A Thước! Muội nói mê sảng gì đó, ta mới là……” Bạch Hy biến sắc, liền kéo Bạch Thước về, lần này làm sao cũng không kéo được Bạch Thước đang bảo hộ trước mặt cô.
“Đều tại muội, nếu không phải muội muốn đến thành Nam, sao ta lại bị trói đến nơi quỷ quái này chứ! Bạch Thước, muội là cái đồ yêu tinh hại người, ta ghét muội nhất!”
Bạch Thước ráo riết nhìn Bạch Hy, mắt đỏ lên rống giận cô, gắt gao đè lại thân thể của cô.
Bạch Hy run rẩy mím môi, đôi mắt phút chốc đã tràn ngập nước.