Đàn sói tru lên một tiếng, hung hăng lao về phía hai người và con lừa. Đôi mắt Bạch Thước cơ hồ bị bao phủ bởi móng vuốt của đàn sói, hoảng sợ đến tận cùng, nhưng cũng không tránh né, thấy chết không sờn, dũng cảm vô cùng. Mộc Phàm trầm mặc nhìn thân thể bé nhỏ đang bảo vệ trước mặt mình, trong mắt khẽ động.
Thanh âm xé rách không trung, khoảng mười mũi tên ngang trời bay tới, gào rít xé toạc khoảng không. Trong nhát mắt, tất cả đàn sói đã bị trúng tên, ngã huỵch trên mặt đất.
Ai đó? Tới kịp thời như vậy? Không phải là cầu nguyện của mình đã được thần tiên nghe thấy rồi chứ!
Bạch Thước một mặt thành kính ngẩng đầu, thì ra gặp lại người quen cũ — đó là đám thổ phỉ núi Mộc Khiếu đã đuổi theo nàng cả đêm, tay cầm đại đao, búa rìu, bên người đeo sọt cung tiễn, hung ác gấp mười lần đàn sói lúc nãy đang bao vây bọn họ.
Nội tâm Bạch Thước bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, e là lúc nàng bước ra khỏi cửa đã không chọn giờ tốt, nơi này xui xẻo quá đi mất.
“Đại ca! cuối cùng ngài cũng đến rồi!” Bạch Thước nhảy dựng lên, lôi kéo ống quần Trương Triêu, vẻ mặt cảm động, “Ta biết ngay ngài còn nhớ tiểu đệ mà, ngài quên cả sống chết mà cứu ta, sau này tiểu đệ nguyện ở lại bên cạnh đại ca làm trâu làm ngựa, vì Mộc Gia Trại chúng ta cùng sống chết mới thôi!”
Cơ hội đều dành cho những người có sự chuẩn bị, Bạch Thước chính là một kẻ vì sự sống mà nỗ lực phấn đấu!
Nhìn Bạch Thước than thở khóc lóc, khóe môi Trương Triêu giật giật, hắn định muốn thu chân lại, lại không giật ra được, lông mày nhíu lại.
Chính vào lúc Bạch Thước ra sức biểu diễn, một bóng người đột nhiên chạy ra sau lưng Trương Triêu. Không hề báo trước, gã nhấc Mộc Phàm từ dưới đất lên, hung hăng ném xuống đất, đại đao trong tay gác trên cổ Mộc Phàm không lệch li nào.
“Mộc huynh!” Bạch Thước hét toáng lên, buông Trương Triêu ra chạy lại phía Mộc Phàm, lại bị chiếc rìu lớn của Trương Triêu ngăn lại.
“Ta nghe nói, hôm qua trong kinh thành xuất hiện một đám cưới rất hoành tráng.” Ngô Dụng một bên chế ngự Mộc Phàm, một bên trông lại Bạch Thước. Trong mắt gã mang theo ý xem xét và nghiền ngẫm: “Con trai thừa tướng và con gái thượng tướng quân thành hôn, nhưng nghe nói Bạch tiểu thư đột mắc bệnh hiểm nghèo, nằm liệt giường không dậy nổi, hôn sự này đã bị hoãn lại.”
Bị Trương Triêu ngăn lại, Bạch Thước bỗng đờ người, nàng buông thõng mắt. Khu rừng nhất thời lâm vào yên tĩnh.
***
Mới nãy, Trương Triêu vừa bước đến trước cửa trại, đã bị Ngô Dụng gọi lại.
“Đại ca.”
“Chuyện gì thế?”
Ngô Dụng móc ra một vật trong ngực đưa tới trước mặt Trương Triêu: “Sáng nay, ta ra lệnh các huynh đệ tìm kiếm trên núi, có tìm thấy thứ này.”
Đó là một miếng ngọc bội, trông rất nền nã, thanh tao. Vừa chạm vào là biết ngay trân phẩm, đằng sau mặt ngọc bội có khắc một chữ “Bạch” nho nhỏ. Trương Triêu giật mình, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Bạch? Bạch gia? Tiểu tử kia là…” Duy Thành nằm gần kinh thành, dù là làm thổ phỉ, cũng biết ở gần kinh thành chỉ có duy nhất một nhà quý tộc họ Bạch, đó là phủ thượng tướng quân.
“Đại ca, chỉ sợ cô ta là…” Ngô Dụng thì thầm vài câu bên tai Trương Triêu: “Chuyện này rất rầm rộ, ở kinh thành ai ai cũng biết hết.”
Trương Triêu liếc nhìn ngọn núi sâu thẳm, khó có thể quyết đoán, “Nếu thân phận cô ta đã như vậy, chỉ sợ chúng ta không thể động vào cô ta lần nữa. . .”
“Đại ca, huynh hồ đồ quá!” Ngô Dụng hạ giọng, “Càng như vậy, thì càng không thể để cho cô ta rời khỏi núi Mộc Khiếu được. Nếu để cho Bạch gia biết chúng ta bắt cóc cô ta, e là mạng của cả trại chúng ta sẽ tiêu đời mất!”
“Ý đệ nói là…” Trương Triêu khua cây rìu to bản trong tay, lộ ra vẻ mặt hung ác.
Ngô Dụng gật đầu, “Chỉ người chết mới có thể ngậm miệng. Nhưng cô ta đã có thân phận cao quý như thế, một thân một mình đào hôn, chắc chắn có mang theo bảo bối để sống yên phận. Cô ta đã rơi vào tay chúng ta, chúng ta không nên làm chuyện lãng phí!”
Trương Triêu nắm ngọc bội óng ánh trong tay, hung hăng gật đầu một cái, “Nói đúng, đi!”
Trương Triêu vội vàng tiến vào trong núi, trong mắt Ngô Dụng phía sau hắn đột nhiên lóe lên một vệt sáng màu bạc.
***
“Ngọn núi hoang nhỏ nhoi của chúng ta, không ngờ lại đón tiếp một vị khách. Bạch tiểu thư, cô nói có đúng hay không?”
Một miếng ngọc bội bị ném trên mặt đất, lăn lóc bên chân Bạch Thước. Bạch Thước nhìn miếng ngọc bội kia, lập tức biến sắc, nàng cầm lấy nó, lùi về sau mấy bước.
“Tiểu Bạch, đệ…” Mộc Phàm bất ngờ quay về phía Bạch Thước. Bạch Thước nén lại sự xấu hộ trong mắt, quật cường nhìn về hướng Trương Triêu.
“Đại đương gia, để vị Mộc huynh này đi đi, huynh ấy không biết cái gì hết.”
Trương Triêu còn chưa mở miệng, Ngô Dụng đã cười lạnh, “Không ngờ Bạch tiểu thư lại trọng nghĩa khí như thế, không hổ là xuất thân từ nhà tướng môn. Bạch tiểu thư yên tâm, chúng ta chỉ thích tiền mà thôi, tất nhiên không dám đắc tội với phủ thượng tướng quân đâu. Vị tiểu huynh đệ này có còn sống hay không, đều tùy thuộc vào Bạch tiểu thư hết đấy!”
“Trên người của ta chỉ có ngần ấy thứ đáng giá, nếu hai vị đương gia thích thì cứ việc cầm hết đi.” Bạch Thước giơ ngọc bội trong tay, nói rất chân thành.
“Tiểu thư nói đùa rồi, tiểu thư có thể đào hôn, sợ là đã chuẩn bị trước một đời tiêu dao và đầy đủ bảo bối để sống yên phận, một miếng ngọc bội nho nhỏ như vậy e là không đủ.”
Bạch Thước chưa kịp trả lời, Ngô Dụng đã bổ một đao xuống người Mộc Phàm. Mộc Phàm phun ra một ngụm máu, máu trào nhuộm khắp cả ngực, mặt y trắng bệch như tờ giấy.
“Mộc huynh! Cuối cùng các ngươi muốn thế nào?” Hai mắt Bạch Thước bốc hỏa, con người thiện lương đến mấy vẫn có ba phần “thú tính” trong mình, cho dù nàng tham sống sợ chết, cũng không thể trơ mắt nhìn người khác bị mình liên lụy.
“Thổ phỉ muốn cái gì chứ, đơn nhiên chỉ đơn giản là vàng bạc tiền tài, trân quý kỳ bảo mà thôi. Chỉ cần Bạch tiểu thư có thể thể hiện thành ý, để chúng ta hài lòng một chút, chúng ta sẽ lập tức thả vị tiểu huynh đệ này xuống núi!”
“Được! Ta cho các ngươi hết! Không phải các ngươi muốn bảo bối của ta sao!” Bạch Thước hô to một tiếng, hai tay nắm chặt.
Ngô Dụng thay đổi sắc mặt, đại đao trong tay không tự chủ mà nới lỏng.
“Nhưng các ngươi phải đồng ý với ta, chỉ cần ta lấy ra, các ngươi phải thả huynh ấy ra ngay lập tức.” Bạch Thước chỉ về Mộc Phàm, “Quyết không được tổn thương một cọng lông của huynh ấy!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch: Xong chưa? Tui chỉ đào hôn thôi mà, có cần thiết hay không?
Tinh Linh: Không hẳn lắm, chỉ cần ngày mai là cô có thể rời khỏi vở kịch vui này rồi đấy, Bạch Hí Tinh.