• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa phủ thượng tướng quân huyên náo tiếng người, nhạc hỉ rôm rả, vô cùng náo nhiệt. Nhưng lúc này, tại hậu đường lại như mây đen ập đến, nha hoàn và gia đinh nơm nớp lo sợ quỳ đầy xuống đất, Bạch tướng quân vung cây trường tiên, râu ria thiếu chút nữa dựng đứng lên hết.

Bạch phu nhân mặc trang phục lộng lẫy lau nước mắt, nét mặt hoang mang lo sợ.

Một tiếng roi vút lên, bọn hạ nhân đang quỳ trên đất thoáng rùng mình.

“Ai đã giúp nghiệt súc kia chạy trốn? Nói! Rốt cuộc nó đi đâu!” Bạch Tuân quất một roi lên mặt đất, gầm gừ.

Đám nha hoàn cúi đầu, chỉ biết sợ đến phát run, nên không ai mở miệng.

“Hay lắm! Ngày thường ta dung túng các ngươi, vậy mà các ngươi lại giúp đỡ nghiệt súc kia gây đại họa như vậy, không nói? Người đâu, lôi xuống hết cho ta, đánh tới khi nào nói mới thôi!” Bạch Tuân lửa giận ngút trời, ngay cả năm đó hai tỷ muội Bạch Hy, Bạch Thước lạc đường cũng chưa từng trừng phạt hạ nhân nặng như vậy.

“Lão gia.” Quản gia Bạch Lỗi chần chờ: “Đều là người trong viện của tiểu thư, nếu không chịu nổi hình phạt…”

“Là hạ nhân bất trung, ngại gì đánh chết!”

Giọng nói Bạch Tuân lạnh trầm vang lên, nha hoàn lẫn gia đinh đang quỳ rạp dưới đất mới biết rằng Bạch Tuân đang cực kỳ giận dữ, bọn họ sợ đến mức vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

“Tướng quân bớt giận, tướng quân khai ân, chúng tôi thật sự không biết nhị tiểu thư đi đâu hết? Chúng tôi không biết thật ấy.”

Tiếng cầu khẩn liên tiếp vang lên trong đại đường, Bạch phu nhân thấy thế không đành lòng, vội vã đứng lên kéo tay áo Bạch Tuân.

“Lão gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Thước Nhi, sao có thể đổ máu giết người?”

“Phu nhân, chính do tại ngày thường nàng quá nuông chiều nghiệt súc này đó! Đợi khi nào tìm được con nghiệt súc đó, ta phải dùng roi quất chết nó mới được, còn tốt hơn là bị bệ hạ xử tử, mất hết mặt mũi của Bạch gia! Nghĩ đây là hôn ước bình thường sao? Đây là tứ hôn của thiên tử, nó nói trốn là trốn! Để mặt Bạch gia ở đâu, để mặt Hy nhi ở đâu!”

Trưởng nữ của Bạch Tuân – Bạch Hy, một năm trước được gả vào Đông Cung, cùng thái tử cầm sắt hòa minh, được thiên tử cực kỳ coi trọng.

Bạch phu nhân đau lòng cho con gái, bỗng nghe tin đào hôn của Bạch Thước sẽ liên luỵ đến trưởng nữ, hai mắt bà lập tức tối sầm, bà ngã nhào xuống nền đất.

“Phu nhân! Phu nhân!” Bạch phu nhân vừa mới ngã, Bạch tướng quân đã loạn hết cả lên, chân tay ông luống cuống, vội vàng đỡ Bạch phu nhân ngồi trên ghế.

“Mẹ!” Giọng nói thanh tĩnh chợt vang lên bên ngoài, thái tử Bạch Hy chạy ào vào hậu đường thì thấy cảnh Bạch phu nhân té xỉu, vội vàng tiến lên cầm lấy tay bà.

Thấy Bạch Hy xuất hiện, trong nội đường ngoại trừ vợ chồng Bạch Tuân, mọi người đều đồng thời quỳ xuống.

“Tham kiến thái tử phi nương nương!”

Ngay khi nhìn thấy Bạch Hy, Bạch phu nhân lã chã nước mắt “Hy Nhi, Thước Nhi nó nó…”

“Con đã biết rồi, người đừng lo lắng, A Thước sẽ không xảy ra chuyện đâu!” Bạch Hy vỗ vỗ bàn tay của Bạch phu nhân, ngày thường nàng khiêm tốn dịu dàng, bây giờ lại nghiêm nghị nhìn về phía bọn nha hoàn quỳ trên đất.

“Tất cả các ngươi đều đi theo nhị tiểu thư, cùng nhau lớn lên. Bản cung tình cảm giữa các ngươi và nhị tiểu thư vốn sâu đậm, hôm nay lại giúp muội ấy đào hôn, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng, nếu các ngươi muốn trơ mắt nhìn nhị tiểu thư chết thì sao?”

Trong đám nha hoàn, một thị nữ váy hồng tên Đào Hoa đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi nhìn về Bạch Hy.

Bạch Hy híp mắt nhìn về phía nàng, “Hôn ước của nhị tiểu thư là do chính bệ hạ ban tặng, nếu như chạy trốn một ngày hôm nay, muội ấy có thể trốn cả một đời luôn sao? Muội ấy trở về, còn có đường sống. Nếu thật sự đào hôn, ngay cả phủ thượng tướng quân và bản cung cũng không bảo vệ được muội ấy!”

Bạch Hy đi đến bên người Đào Hoa, lẳng lặng nhìn xuống: “Sống chết của A Thước, tùy thuộc vào suy nghĩ của ngươi.”

“Đại tiểu thư, người mau cứu nhị tiểu thư! Ngài, ngài ấy rời kinh thành rồi!” Đào Hoa bám chặt váy Bạch Hy, vừa hoảng loạn vừa hối hận.

Bạch Hy kéo lấy Đào Hoa, “Sao muội ấy lại xuất phủ được?”

“Nhị tiểu thư thay đổi trang phục nô tỳ, hôm qua nửa đêm lặng lẽ rời khỏi phủ. Nhị tiểu thư dặn dò chúng nô tỳ, để cho Lãnh Trúc ở trong phòng giả trang thành hình dáng của tiểu thư, để kéo, kéo dài thời gian. Nhị tiểu thư còn nói, lần này ngài đi, sẽ không trở về, nói với lão gia và phu nhân báo cho Trọng gia là tiểu thư bệnh chết, bệ hạ sẽ không giáng tội cho Bạch phủ.”

Bạch Hy thực sự sắp bị Bạch Thước làm tức giận muốn nổ tung, “Cuối cùng muội ấy đi đâu?!”

“Tiểu thư nói, nói người muốn đi tìm thần tiên.”

Nghe thấy Đào Hoa lắp bắp, hai người Bạch lão gia và Bạch Hy thiếu chút nữa tức đến không thở được. Tiểu tổ tông thọ yểu kia làm kẻ vô lại tầm mười năm, giờ gần đến giờ kết hôn rồi, cũng không có buông bỏ ý nghĩ ngu xuẩn tìm thần tu tiên.

“Sao nó không chịu bỏ cái thói lải nhải ấy chứ, trên đời này làm gì có thần tiên đâu ra!” Bạch phu nhân vừa giận, vừa không biết làm sao, bà vỗ vỗ Bạch tướng quân rồi rơi lệ.

“Đồ hỗn trướng này, tật xấu này còn không chịu thay đổi!”

Bạch Hy đột nhiên trầm mặc, nàng nhìn về phía Đào Hoa: “Lần này, muội ấy lại đi đâu để tìm thần tiên vậy…”

“Nhị tiểu thư không nói…” Đào Hoa khóc nức nở, chợt nhớ tới cái gì đó: “Tiểu thư nói ngài ấy muốn đi hải ngoại Đông Hải tìm thần tiên…”

“Đông Hải? Phía đông!” Bạch Hy và Bạch Tuân nheo mắt, đồng loạt đoán ra phương hướng đào tẩu của Bạch Thước.

“Bạch Lỗi!” Bạch Tuân hô to một tiếng, “Chuẩn bị ngựa!”

“Phụ thân!” Bạch Hy gọi Bạch Tuân, nhìn về phía ngoại đường, âm thanh hỉ nhạc càng ngày càng gần.

Bạch Hy lắc đầu, “Đội rước dâu của Trọng phủ sắp tới rồi, người không thể đi.”

Bạch Tuân dừng lại, dứt khoát phẩy tay áo một cái, ra lệnh cho Bạch Lỗi: “Ngươi lập tức mang theo hộ vệ trong phủ truy soát hướng đông. Nó mới đi hồi đêm qua thôi, với cước trình của nó, còn chưa tới Duy Thành, nhất định phải đến Duy Thành trước nó, đem nó về!”

“Vâng, lão gia!” Bạch Lỗi theo Bạch Tuân từ trong quân đội ra, nhận lệnh hành động, một câu thừa thãi cũng không có, quay người định đi, lại bị Bạch Hy ngăn lại.

“Không được.” Bạch Hy nhìn về phía Bạch Tuân, “Phụ thân, trước giờ phủ tướng quân bảo vệ kinh đô, hôm nay chúng ta đón một chuyện vui lớn như vậy, nếu Bạch Lỗi rời kinh, ắt sẽ kinh động đến bệ hạ.”

Hỉ nhạc càng ngày càng gần, tiếng pháo nổ đột nhiên vang lên, thoáng cái dội vào lòng Bạch lão tướng quân, nhớ tới giao tình mười mấy năm của Trọng gia và trên dưới cả nhà Bạch gia, nhất thời ông hận không thể chặt đứt chân của con nhãi Bạch Thước.

“Đội rước dâu của Trọng gia đã tới trước cửa rồi, muốn tìm mà không thể tìm! Bây giờ, ta biết đi đâu tìm ra một đứa con gái cho tiểu tử Trọng Chiêu đây!” Bạch Tuân đi qua đi lại, nhíu mày.

“Phụ thân đừng nóng vội, bây giờ Bạch gia hiểm nguy, chỉ có một người có thể giúp chúng ta thôi.”

“Ai?” Bước chân Bạch Tuân đột nhiên ngừng lại.

“Trọng Chiêu.” Bạch Hy khẽ đáp.

Bạch Tuân sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK