“Phá!” Một tiếng quát lạnh vang vọng phía chân trời, phù chú màu đỏ máu loang khắp toàn bộ màn trời, răng rắc một tiếng, một đạo hồng quang hiện lên, màn trời theo âm thanh mà vỡ vụn.
Luồng ánh sáng tản đi, một thiếu nữ áo đỏ thống lĩnh mười mấy người áo tím bịt mặt, từ hư không xuất hiện trước mặt mọi người. Cách đó không xa trên mặt đất là Trọng Chiêu đang hôn mê bất tỉnh.
A Chiêu! Sắc mặt Bạch Thước đại biến, kiềm chế không tiến lên, lại mạnh mẽ nhịn xuống, trong mắt tràn đầy nôn nóng.
"Các ngươi. . . !" Trương Triêu bước lên một bước. Tromng tay hắn cầm cây rìu to hướng về phía Phục Linh, Phục Linh vung tay lên, yêu lực hóa thành mũi tên yêu hoa vọt từ lòng bàn tay ra, đâm thẳng vào đám thổ phỉ.
“Phụt!” Máu tươi vẩy đầy mặt đất, Trương Triêu nhìn đóa hoa yêu dã xuyên tim, đống vàng lá trong tay trượt xuống hết, cả người hắn ngã trên mặt đất, mở to mắt trút hơi thở cuối cùng.
Thình thịch thình thịch! Trong giây lát, trong rừng ngoại trừ Bạch Thước, còn lại tất cả đều ngã rạp sạch trơn, ngay cả Ngô Dụng và Mộc Phàm cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng, một mũi tên đâm thẳng về hướng mi tâm Bạch Thước, Phục Linh nhìn mặt Bạch Thước, nàng ta sững sờ, tay khẽ nhúc nhích, mũi tên hóa thành hư vô.
Conn lừa thất đức nhìn thấy đầy đất toàn là máu, hít hà một hơi, quẹo cổ, lăn ra giả chết.
Máu tươi của những người đã chết nhuộm toàn thân Bạch Thước, sắc mặt nàng tái nhợt, tay ôm lừa thất đức run nhè nhẹ, dường như trong một khoảnh khắc, toàn bộ rừng cây, chỉ còn nàng và Trọng Chiêu té xỉu là còn sống.
Phục Linh nhìn chăm chú Bạch Thước đang kinh hãi, nàng ta lộ ra gương mặt khinh miệt: “Không ngờ người mà tên ngốc ấy tìm lại ở đây.”
Bạch Thước không dám nói lời nào, nàng co rúm bên người con lừa thất đức.
Phục Linh nhìn dáng vẻ nhát gan của nàng, hừ nhẹ một tiếng, đi về phía Trọng Chiêu, người áo tím sau lưng Phục Linh thấp giọng nhắc nhở.
“Nhị cung chủ, chính sự quan trọng hơn, chúng ta đã vào ngọn núi này rồi thì nhất định chủ nhân Hạo Nguyệt Điện cũng đã biết, nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ……”
"Bản tọa làm việc như thế nào, khi nào đã đến phiên ngươi lắm miệng?"
Phục Linh lạnh lùng thoáng nhìn, con ngươi người mặc áo tím khẽ run, hắn không dám nói nữa, lui ra phía sau nửa bước.
Bạch Thước thấy Phục Linh đi đến trước mặt Trọng Chiêu, vươn tay đến chỗ giữa trán hắn.
“Không phải huynh muốn biết tung tích Long Nhị sao! Giúp ta cứu huynh ấy đi!” Bạch Thước đột nhiên đứng lên, nói về phía sau lưng: “Nếu không, huynh vĩnh viễn đừng mơ biết nó ở đâu?”
Trong rừng nhất thời lặng im, Phục Linh kinh ngạc nhìn Bạch Thước. Kẻ mặc áo tím nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy dường như phàm nhân này đã điên loạn tới mức hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Nụ cười nhẹ kia mang theo một chút tức giận, một chút kinh ngạc, nhưng lại nhuốm đầy sự nghiền ngẫm băng lãnh hơn.
Chỉ thấy trong đống thi thể bị đám thổ phỉ che lại, Mộc Phàm mới vừa chết ban nãy chậm rãi đứng dậy, tất cả máu đen trên người y rút xuống. Y khoác lên cổ bào trắng thuần, trên cánh tay áo to rộng dệt lưu vân tôn nguyệt, tóc đen tán loạn phía sau vai, dù mang hình hài thiếu niên nhưng đôi mắt ấy vô cùng lạnh lẽo.
Cả đám người áo tím thấy cổ tay áo kia có dệt vân nguyệt, mặt lộ vẻ hoảng sợ lui về sau mấy bước, rút trường kiếm ra: “Chủ nhân Hạo Nguyệt Điện!”
Phục Linh nghiêm mặt, cười trào phúng: “Không thể ngờ được, đường đường là chủ nhân Hạo Nguyệt Điện lại linh hoạt được như vậy, thế mà còn hóa thành phàm nhân ở trước mặt ta giả chết!”
Phạn Việt vờ như không nhìn thấy Phục Linh, y trực tiếp đi về phía Bạch Thước, ngừng cách nàng ba bước, nhướng mày.
"Diễn lâu như vậy, ngay cả bản điện suýt nữa cũng tin. Phàm nhân xảo trá thế này, đây là lần đầu bản điện gặp đấy.”
Bạch Thước không kiềm được sự run rẩy "À vâng, vâng, quá khen rồi… Mộc huynh…À không không, vị điện, điện chủ này? Nên xưng hô như thế nào đây?"
Bạch Thước chớp mắt, bỗng nhiên đồng tử co rút lại, trong mắt xuất hiện một mũi Vân Tiễn yêu dã đang bay tới!
"Cẩn thận!" Bạch Thước lớn tiếng nhắc nhở, Phạn Việt không thèm cử động. Ngô Dụng trên mặt đất bỗng nhiên vọt lên, dùng cây côn chém Vân Hỏa Tiễn thành hai đoạn rớt xuống đất, nhưng chính gã cũng bị Vân Hỏa Tiễn ép lùi đến mấy bước mới đứng vững nổi.
"Điện chủ." Yêu quang lóe lên, Ngô Dụng hóa thành bộ dáng Tàng Sơn, bảo vệ trước mặt Phạn Việt, gã lạnh lùng nhìn về phía Phục Linh.
Bạch Thước thấy hai bên giằng co, bèn khẽ sờ Trọng Chiêu té xỉu bên cạnh, kiểm tra hơi thở của hắn.
Cám ơn trời đất, còn sống! Bạch Thước xém xíu nữa đã cảm động tới khóc.
“Trảm Sơn Côn ư?” Phục Linh quay qua Tàng Sơn hừ nhẹ một tiếng: “Hộ pháp của Hạo Nguyệt Điện cũng không có gì hơn.”
“Trảm ngươi là đủ rồi!” Tàng Sơn gầm lên, trong nháy mắt, thân côn được phủ một lớp hàn băng.
"Phạn Việt! Ngươi dám rời khỏi vùng cực bắc. Hôm nay tại núi Mộc Khiếu này chính là ngày chết của ngươi!” Vân Hỏa Cung trong tay Phục Linh kéo cong như trăng tròn, ba mũi tên đồng loạt hướng lên, vụt thẳng tới chỗ Phạn Việt.
"Vân Hỏa Tiễn?! Chủ tử cẩn thận!"
Tàng Sơn hét lớn một tiếng, dùng một côn đỡ lại. Một bóng người còn nhanh hơn gã, Phạn Việt nháy mắt đã đến trước mặt Tàng Sơn, lòng bàn tay hóa ra một lớp hàn băng tròn trịa, ngăn cản thế công của ba mũi tên.
Tuy Phạn Việt bị thương, nhưng yêu lực của Phục Linh chỉ mạnh hơn y một tầng. Dưới sự chống đỡ toàn lực của y, hai người nhất thời rơi vào thế giằng co, chỉ thấy yêu quang va chạm vào nhau càng lúc càng lớn, xông thẳng lên phía chân trời.
Không ai để ý, Bạch Thước bèn cẩn thận kéo lấy Trọng Chiêu, chậm rãi chạy về bên con lừa thất đức.
Đừng phát hiện ta, xin đừng phát hiện ta, đừng phát hiện ta……Bạch Thước lẩm nhẩm trong lòng, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện hào quang vạn trượng, vô số đạo tiên lực từ Cửu Trọng Thiên Cung lượn xuống, vọt về hướng núi Mộc Khiếu.
Không được rồi, dùng năm trăm sinh linh tế trận, rốt cuộc đã kinh động đến Tiên Giới! Tuyệt đối không thể để Tiên Giới bắt được cái thót của Lãnh Tuyền cung!
Phục Linh biến sắc, "Văn Trúc!"
“Kết trận!” Người áo tím phía sau lưng Phục Linh hét lớn một tiếng, chỉ đạo các thị vệ áo tím bất ngờ vọt lên, tầm mười luồng yêu lực được rót vào Vân Hỏa Tiễn. Chỉ trong nháy mắt, yêu lực của ba mũi Vân Hỏa Tiễn đại trướng, răng rắc một tiếng, hàn băng che chắn phía trước Phạn Việt dần dần nứt ra.
"Điện chủ!" Tàng Sơn quất ra một côn, lại bị Phục Linh một tay hất đi, miệng phun máu tươi ngã xuống đất.
Bạch Thước lôi Trọng Chiêu thở hồng hộc lết đến cạnh con lừa mất nết, nghe thấy tiếng hô hoán của Tàng Sơn thì chợt dừng lại một chút.
Không nghe thấy, không nghe thấy…… Bạch Thước cắn môi, một tay khiêng Trọng Chiêu lên người, lừa thất đức thấy thế thì giật mình bò dậy, hung hăng trừng mắt với Bạch Thước, nó giậm chân một cái chuẩn bị hất Trọng Chiêu xuống dưới, Bạch Thước nhanh tay lẹ mắt nhéo lỗ tai nó, cũng không biết nói nhỏ cái gì, con lừa ấy nhanh chóng nén hậm hực trong lòng, rắm cũng không dám đánh một cái, cấp tốc khẩn trương vác hai người chạy.
Bên kia mảnh đất trống, Phục Linh lạnh lùng liếc Tàng Sơn, hừ nhẹ một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"
Phục Linh ném Vân Hỏa Cung lên giữa không trung. Nàng bay lên trời, hai tay kết ấn, yêu lực dung hợp với đám người áo tím, ba mũi Vân Hỏa Tiễn hợp lại nhắm thẳng vào giữa trán Phạn Việt.
Một tiếng kêu rên vang lên sau lưng, vốn dĩ đã chạy thoát, nhưng Bạch Thước ngồi trên lưng lừa chợt dừng lại, nàng quay đầu.
Chỉ thấy cách đó không xa, Phạn Việt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, lớp hàn băng bảo hộ phía trước y vỡ ra từng tấc một, trong khoảnh khắc Vân Hỏa Tiễn sắp bắn thủng lớp hàn băng, trong lòng Bạch Thước đột nhiên run lên, nhớ tới vật trong lòng ngực, nàng nhanh chóng lấy trư bài ra, rút chủy thủ bên hông Trọng Chiêu, bất ngờ cắt ngang lòng bàn tay của mình
Máu tươi từ lòng bàn tay lõng tõng rơi lên tấm trư bài, trư bài thoáng chốc hóa ra linh quang to lớn. Trong khoảnh khắc Vân Hỏa Tiễn sắp đâm thủng lồng băng, gần như xém đâm thẳng lên trán Phạn Việt, hô hấp của Bạch Thước đã khựng lại.
"Đi thôi! Long Nhất Trư!" Bạch Thước dùng hết sức lực toàn thân, ném trư bài về phía Vân Hỏa Tiễn.
Ầm ầm nổ vang, vạn trượng hào quang loé lên, Bạch Thước bất chấp tất cả. Nàng đạp một cú lên mông lừa, chạy như điên ra khỏi rừng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Linh: Long Nhất Trư? Bội phục bội phục, con bé này giỏi đặt tên thật.
Tiểu Bạch: Cũng thường thôi.