• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phục Linh căn bản không nghe Kim Diệu giải thích, khi còn bé nàng lớn lên tại Yêu tộc, vốn đã có thành kiến rất sâu với Tiên Tộc, từ sau khi mẫu thân chết dưới tay tiên nhân thì càng thù hận bọn họ, nếu không phải chỉ còn mỗi mình Kim Diệu là người thân, nàng nhất định sẽ không ở lại Tiên Tộc lâu như vậy. Phục Linh vẫn luôn đợi Kim Diệu báo thù cho Triêu Tuệ nữ quân, nhưng sau khi Phượng Nhiễm phi thăng, Kim Diệu chấp chưởng Thiên Cung tám trăm năm cũng chưa bao giờ nhắc tới việc này, càng đối với đám người Ngự Phong lễ ngộ có thừa. Bây giờ, Phục Linh đã lớn, nàng biết yêu lực trong cơ thể minh bị áp chế, kèm theo mẫu thù ý hận trong thâm tâm lại không thể nhịn tiếp. Nàng không muốn tiếp tục làm một nữ quân tiên lực thấp kém, Thiến Vũ đồng ý giúp nàng phế bỏ phong ấn tiên lực, tẩy trừ tiên cốt, trùng tu yêu đạo. Chỉ cần có một ngày nàng có thể tu luyện thành thần, tất sẽ dễ dàng tự tay báo thù cho mẫu thân.

Phục Linh về điện của Kim Diệu ở Thiên cung thu hồi di vật Vân Hỏa Tiễn của Triêu Tuệ nữ quân, bị Kim Diệu phát hiện. Thế là, Kim Diệu một đường đuổi đến tận đây, nếu không phải Thiến Vũ đột nhiên xuất hiện, chắc hẳn nàng đã bị phụ thân bắt về lại Thiên Cung.

“Nghịch nữ, nói bừa! Nếu như hôm nay con gia nhập Lãnh Tuyền Cung, sau này ta sẽ chẳng có đứa con gái nào như con nữa!” Nghe thấy Phục Linh muốn cạo tiên cốt, phế nội đan, Kim Diệu đau lòng khó nhịn, gầm lên.

Mấy năm nay tuy diễn biến Tiên – Yêu đã hoà bình, nhưng nước sông không phạm nước giếng, Lãnh Tuyền Cung từ trước tới giờ vốn hành sự không từ thủ đoạn, bị Tam Giới lên án rất nhiều, nếu không nhờ Thiến Vũ thực lực hùng mạnh, Lãnh Tuyền Cung sớm đã bị Yêu Hồ tộc diệt rồi.

“Nếu như lúc trước ông vứt bỏ tôn vị thượng quân trên Thiên Cung, để sớm đưa mẫu thân ẩn thế thì ta sẽ không phải mất đi mẫu thân.” Phục Linh lạnh giọng nhìn về phía Kim Diệu, thù hận tích tụ nhiều năm dưới đáy lòng thắng hết tất cả: “Ta đã không có mẫu thân, mất luôn một phụ thân như ông lại thế nào?”

Phục Linh dứt khoát rút Vân Hỏa Tiễn từ đằng sau, hướng thẳng lên trời.

“Hôm nay, Phục Linh ta thề rằng, một ngày nào đó sẽ khiến chúng tiên Thiên Cung đền mạng cho mẫu thân, từ nay về sau ta đã là người của Yêu Tộc, không liên quan gì tới Kim Diệu thần quân cả!”

Vân Hỏa Tiễn lóe lên cỗ yêu hỏa rực lửa, cùng với lời thề chiếu rọi đỉnh núi Tử Nguyệt.

Kim Diệu tức giận đến nỗi bờ môi run rẩy, bàn tay nắm lấy kiếm Cự Xỉ lộ rõ gân xanh, kiếm Cự Xỉ cảm nhận được sự giận dữ của chủ nhân mà đại trướng thần lực. Kết giới núi Tử Nguyệt bị luồng thần lực này dao động, trên kết giới tức khắc hiện ra tử điện không dứt, phát ra ý cảnh cáo đuổi đi.

Thấy kết giới núi Tử Nguyệt bị kích động, Thiến Vũ tức khắc nhảy dựng lên, Kim Diệu có lẽ không biết, nhưng hắn biết rõ Thiên Khải đang bế quan ở núi Tử Nguyệt. Nếu Kim Diệu làm loạn ở núi Tử Nguyệt chọc giận Thiên Khải xuất quan, sợ là Lãnh Tuyền Cung phải lãnh đủ hết mất.

Vừa nghĩ tới cảnh tranh vị Yêu Hoàng ở Trọng Tử Điện vào sáu, bảy năm sau, Thiến Vũ lập tức giật mình, một bước tiến lên bảo vệ Phục Linh sau lưng, nghiêm túc nói.

“Kim Diệu thần quân, Phục Linh nữ quân đã thề đoạn tuyệt với ông, từ nay về sau cô ấy sẽ nhận sự phù hộ của bổn tọa. Nếu như ông có bất kỳ bất mãn gì, đến Lãnh Tuyền Cung của ta khiêu chiến là được! Nơi này là núi Tử Nguyệt, bổn tọa không muốn cùng ông dây dưa!” Nói xong, hắn cầm lấy tay Phục Linh bay về phía Đệ Tam Trọng Thiên.

Kiếm Cự Xỉ mang theo thần lực dồi dào nhanh chóng chạn lại hai người, Thiến Vũ bị chấn động rút lui ba bước, Phục Linh không chịu nổi được luồng thần lực này, gương mặt lập tức trắng bệch.

Gương mặt Kim Diệu xanh xao, hắn đứng trước Thiến Vũ, tay cầm kiếm Cự Xỉ, cả giận nói: “Thiến Vũ, hôm nay đừng hòng mang con gái ta đi!”

Kim Diệu hiểu rất rõ bản tính của Thiến Vũ, tính tình Phục Linh cực đoan quái gở, một khi vào Lãnh Tuyền Cung phóng thích yêu lực trong cơ thể thì cả đời này vạn kiếp bất phục. Hắn chỉ có mỗi đứa con gái này, cho dù hôm nay như thế nào cũng sẽ không để nàng đi theo Thiến Vũ.

“Kim Diệu, ta nhường ông ba phần, ông đừng tưởng rằng bổn tọa sợ ông!” Tánh tình Thiến Vũ như thế nào cơ chứ, đột nhiên bị kiếm Cự Xỉ quất một kích, dưới cơn thịnh nộ lòng hiếu thắng nổi lên, hắn đẩy Phục Linh ra sau, giơ tay lên, Thanh Ngọc thần kích lập tức hiện ra trong tay..

“Hôm nay ông xông vào thánh địa của Yêu Tộc, quấy rầy chân thần bế quan. Taị núi Tử Nguyệt, ta phải giết ông mới được, Tiên Giới chắc cũng không thể nói gì hơn!”

Hiện tại, Kim Diệu căn bản không nghe lọt tai những lời Thiến Vũ vừa nói, nếu có nghe được, dù cho Thiên Khải hiện thân, hắn cũng sẽ không thể để Phục Linh hủy bỏ tiên cốt trở thành thuần yêu.

Kim Diệu lạnh mặt, vung kiếm Cự Xỉ về hướng Thiến Vũ, Thanh Ngọc thần kích đón nhận thần kiếm, hai thanh bán thần khí ở trên không núi Tử Nguyệt mãnh liệt giao thủ, thần lực chấn động tứ phương, kết giới núi Tử Nguyệt phát ra tiếng nổ vang cảnh cáo.

Hai tộc Tiên Yêu đã lâu không giao chiến, huống chi là nhân vật cấp thần chứ. Cơ hồ Trong nháy mắt khi hai thanh bán thần khí va chạm nhau, người có linh lực cao thâm trong Tam Giới đều cảm nhận được sự va chạm thần lực mênh mông xung quanh núi Tử Nguyệt kia.

Lúc này, Tử Hàm đang phởn phơ nhận lấy sự hiếu kính đối đãi từ Lão Long Vương, bỗng chốc ngẩng phắt đầu dậy, sắc mặt nhất thời đại biến, ngay cả quà hiếu kính cũng bất chấp không thu nữa liền lập tức hóa thành cự long bay về Tử Nguyệt, nội tâm rít gào không thôi.

Con mẹ nó! Đứa khốn khiếp nào dám cả gan tày trời dám đánh nhau ở núi Tử Nguyệt vậy! Nếu quấy nhiễu thần quân luyện hóa thần thể của Nguyệt Di thượng thần, cho dù hắn hóa thành long bảo mới sinh, cũng sợ sẽ bị thần quân lột da rút gân mất thôi!

Trận chiến trên núi Tử Nguyệt đã được một ngày, Kim Diệu hoàn toàn đấu pháp như thể không cần mạng nữa, kim quan trên đầu sớm đã rơi mất. Cả người Thiến Vũ toàn là vết thương, hắn bất chấp tất cả, một lòng đấu đến nỗi đỏ mắt, chỉ muốn trảm Kim Diệu dưới tay thần kích.

Tiên lực lẫn yêu lực kích động bốn phía núi Tử Nguyệt, trăm dặm ngoài núi không còn nơi nào nguyên vẹn, duy chỉ có mỗi ngọn núi Tử Nguyệt lẻ loi được kết giới bảo hộ trọn vẹn như lúc ban đầu.

“Lão quái vật! Ông không bảo vệ được thê tử, giữ không được con gái, còn muốn đòi lại danh dự từ trên người bổn tọa à, quả nhiên là nực cười!” Thiến Vũ chém xuống một kích, lại khoét một lỗ thủng đầy máu trên vai Kim Diệu, hắn phun ra một búng máu, cười ha ha: “Chờ ông chảy hết máu, bổn tọa sẽ đem cây kiếm nát này của ông treo ở Lãnh Tuyền Cung, làm chiến lợi phẩm của bổn tọa!”

Hắn hoàn toàn đã quên trên người mình còn chằng chịt nhiều vết thương hơn Kim Diệu, chỉ lo quát tháo đấu đá buông lời tàn nhẫn!

Đứng ở nơi xa, Phục Linh dõi theo cơ thể bê bết máu của Kim Diệu, bàn tay nắm Vân Hỏa Tiễn nhiều lần giãy giụa, siết rồi lại buông. Nàng đã phát huyết thề, không còn bất cứ liên quan gì tới Kim Diệu nữa. Lúc này đây nếu nàng mềm lòng, về sau muôn đời muôn kiếp sẽ phải ở lại Thiên Cung làm một Tán Tiên hắc ám mất.

Chiến đấu gay gắt một ngày một đêm, Kim Diệu dường như già đi mười tuổi, hắn liếc mắt nhìn Phục Linh vẫn im lặng, đứng cách đó không xa, đột nhiên trầm giọng hừ một tiếng, thân kiếm Cự Xỉ trở nên trong suốt.

Thiến Vũ sững sờ, đúng lúc này, cơ thể Kim Diệu cùng với kiếm Cự Xỉ nhập lại thành một thể, thân kiếm đột nhiên lớn và chói mắt hơn gấp mấy lần, nó dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía ngực Thiến Vũ.

Chỉ cần giết Thiến Vũ, Yêu Giới sẽ không còn Lãnh Tuyền Cung, Phục Linh nó… hẳn lại can tâm quay về Tiên Giới buông bỏ thù hận.

Kiếm Cự Xỉ khẽ thở dài ken két một tiếng, Kim Diệu nhắm nghiền hai mắt, dùng hết sức bình sinh xông về phía Thiến Vũ.

Cho dù có bị hủy mất cơ thể bán thần một lần nữa làm tiên, hắn vẫn muốn dùng phương thức riêng của mình để bảo vệ con gái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK