• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt chàng thanh niên trông rất ôn nhã, đây không phải bộ dạng hắn thích nhất, nhưng đôi mắt phượng kia cực kỳ giống mẫu thần hắn.

Đã nhiều năm rồi Thiên Khải chưa gặp hắn, nhưng y cũng biết, khi đứa trẻ đó trưởng thành, bộ dáng ắt sẽ như thế này đây.

“Tử Mao đại thúc.”

Y nhìn thấy cậu thanh niên áo trắng ngẩng đầu, đang gọi mình lại.

Trong cổ Thiên Khải bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.

“Nhiêu năm rồi chúng ta chưa đánh cờ với nhau.” Thanh niên chỉ vào bàn cờ, cười rộ lên, y hệt như bộ dáng lúc nhỏ “Thúc có thời gian ở lại dạy con một bàn không?”

“Được thôi.”

Thiên Khải cuối cùng cũng mở miệng, y đi về phía bàn đá, xuyên qua thân thể người thanh niên, ngồi trước mặt cậu.

Trong mắt Thiên Khải không hề có một chút bất ngờ, y rót một ly Túy Ngọc Lộ, đưa đến trước mặt thanh niên.

Ván cờ bắt đầu quân cờ bay múa, nhưng ly Túy Ngọc Lộ trước mặt chàng trai trước sau như một, vẫn không ai uống.

Hai bóng lưng một trắng, một tím. Hệt như trở về lại quãng thời gian vui vẻ ở cung Thanh Trì năm ấy.

Ván cờ đã xong, thân ảnh thanh niên càng lúc càng nhạt.

Thiên Khải vừa nhìn về phía hắn, vừa nhìn về phía gian nhà trúc.

“Con bé không biết sao?”

Thanh niên lắc đầu, “Không biết.”

“Con chưa bao giờ rời đi?”

“Vâng.”

“Sinh hồn trùng sinh, phải mất cả vạn năm mới ngưng tụ hồn phách, con hẳn cũng đã biết?”

“Biết rõ.”

“Vì sao lại không vào ao Nguyên Thần, với lực Hỗn Độn của con chỉ cần tốn nhiều lắm là ngàn năm đã có thể dùng thần cách Hỗn Độn để xuất thế rồi.”

“Hai trăm năm nữa, nàng ấy sẽ có thể thấy con rồi, con không muốn một mình nàng ấy phải sống đơn độc giữa hậu thế cả nghìn năm.”

Thanh niên cười cười, nhìn về phía nhà trúc, cơ thể của hắn dần dần hóa thành hư vô, nhưng giọng nói vẫn không hề dao động mà một mực kiên định.

“Cuối cùng sẽ có một ngày con nói cho nàng biết, năm tháng thay đổi, thế sự xoay vần, con vẫn luôn ở bên nàng ấy, chưa bao giờ rời đi.”

Trước bàn đá chỉ còn lại một người Thiên Khải, bàn cờ biến mất, hương rượu cũng tàn. Y nhìn mọi thứ trống rỗng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Nếu như đây là thứ con mong muốn, cũng tốt thôi.”

Y không quay đầu lại, trong tay cầm Trấn Hồn Tháp nổi lên một hồi cảm giác ấm áp.

Trong cốc chẳng còn ai có thể tiếp tục đáp lời y, chỉ có tiếng xào xạc từ tán ngô đồng, hệt như đang trả lời.

***

Núi Tử Nguyệt dường như đã yên lặng rất nhiều năm. Năm ấy, trong trận đại chiến với Thần Ma, ba vị chân thần hiện thế đã dời địa ngục Cửu U khỏi núi Tử Nguyệt, sau đó nơi đây đã đóng cửa, ngót nghét cũng tám trăm năm.

Tám trăm năm nay, thế lực Yêu Giới thay đổi, sau khi Sâm Hồng, Sâm Vũ lần lượt tử trận, tộc Yêu Hổ suy thoái, trưởng lão trong tộc dẫn dắt tộc nhân trẻ tuổi lui vào núi Hổ Khiếu nghỉ ngơi dưỡng sức. Tộc Hồ Yêu do Thập Vĩ Thiên Hồ – Hồng Dịch thống lĩnh thực lực đại trướng. Ba trăm năm trước, sau khi Hồng Dịch dắt theo công chúa Ưng Tộc – Yến Sảng phi thăng Thần Giới, Tam Trọng Thiên của Yêu Giới xuất hiện thêm Lãnh Tuyền Cung, sở hữu thế lực ngang ngửa tộc Yêu Hồ.

Cung chủ của Lãnh Tuyền Cung – Thiến Vũ giống hệt thượng quân Thanh Mục của Tiên Tộc năm đó, xuất thân thần bí, yêu lực lại cao tuyệt. Ba trăm năm trước, hắn ngang trời xuất thế, lực chiến nếu so với mười đại cao thủ Yêu Tộc chưa chắc đã thua, sau này thành lập Lãnh Tuyền Cung, chiêu mộ các cao thủ Yêu Tộc sôi nổi sẵn sàng góp sức, chỉ ba trăm năm ngắn ngủi, Lãnh Tuyền Cung liền trở thành một thế lực hùng mạnh mới của Yêu Giới.

Hồng Dịch phi thăng vào lúc Hồ Tộc còn chưa có hồ quân nào đạt tới cảnh giới bán thần, Yêu Giới đã lâu không có vị thần nào, khi hắn phi thăng có hạ xuống ngự chỉ tại Trọng Tử Điện, nói rằng ba trăm năm sau, trong một trăm tộc sẽ có người làm Yêu Hoàng. Ai có thể tu luyện đến mức bán thần, đánh vỡ phong ấn Thiên Hồ ngoài Trọng Tử Điện thì đó chính là tân hoàng của tộc Yêu Hồ.

Thời gian thấp thoáng đã trôi qua được mấy trăm năm, tộc trưởng của tộc Yêu Hồ – Thường Mị và Lãnh Tuyền Cung – Trấn Vũ đều đã là bán thần, kỳ hạn ba trăm năm do Hồng Dịch định ra chỉ còn lại mười năm ngắn ngủi. Hai đại thế lực ở Yêu giới vì vị trí Yêu Hoàng mà chờ đợi thời khắc mấu chốt, thế nhưng Tử Nguyệt lại một lần nữa mọc lên tại Yêu Giới, sơn môn núi Tử Nguyệt đã mở ra.

Thời điểm tin tức truyền tới núi Tĩnh U và Lãnh Tuyền Cung, Thường Mị và Thiến Vũ đều không kịp phản ứng trong một chốc lát.

Năm đó Ma Tộc xém chút nữa đã gây ra một trận hủy sơn diệt thiên tại núi Tử Nguyệt, mà Yêu Thần Thiên Khải còn không xuất hiện, tại sao trong những năm tháng bình yên như thế này, núi Tử Nguyệt lại mở cửa cơ chứ?

Nhưng trong lòng hai người đều rõ, tuy rằng ngự lệnh do Hồng Dịch ban xuống vẫn còn chưa đến hạn, thì cuộc tranh giành vẫn quyết liệt, Yêu Hoàng do ai làm, cũng chỉ là chuyện một câu nói của Thiên Khải thôi. Sau khi hai người phục hồi tinh thần, lại thống lĩnh yêu quân, mang theo đống bảo vật hậu hĩnh, hùng hùng hổ hổ tranh thủ thời gian đến núi Tử Nguyệt vấn an.

***

Trong điện Tử Nguyệt, Thiên Khải nhìn thần thú của mình đang ha hả cười, y không khỏi nhức đầu.

“Ngươi mở núi à?”

Tử Hàm trong bộ dạng một thiếu niên, kiêu ngạo mà gật đầu. Năm đó Tử Hàm thành toàn cho Thiên Khải vào dòng chảy thời không tìm kiếm Nguyệt Di, năm trăm năm trước không chịu nổi cô đơn nên đã trở về núi Tử Nguyệt, cùng Tam Hỏa và Bích Ba ở trên đỉnh núi nhạt nhẽo sống qua ngày, vô cùng nhàm chán.

“Ngươi treo trăng lên sao?”

Lại kiêu ngạo thêm một chút nữa.

Thiên Khải hít sâu một hơi: “Ngươi còn làm cái gì nữa?”

“Cái gì cũng chưa làm nha thần quân, treo Tử Nguyệt mở sơn môn, bọn họ còn không sốt sắng mà chạy tới Tử Nguyệt sơn bái phỏng người à!” Đôi mắt mừng rỡ của Tử Hàm híp lại thành một vòng cung, đáy mắt lấp la lấp lánh như những ngôi sao.

“Ai da, từ khi thằng nhãi Tam Hỏa đi chơi với đứa nhóc Bích Ba, núi Tử Nguyệt chỉ còn lại mỗi một mình tôi. Không dễ gì thần quân mới trở về, núi Tử Nguyệt chúng ta phải náo nhiệt sôi động một phen mới được.” Tử Hàm nhảy nhót chạy đến trước mặt Thiên Khải: “Thần quân, Yêu Giới này lại có thêm vài kẻ mạnh, ngài gặp một lần thử, cho mặt mũi bọn chúng phát sáng luôn đi……”

“Ồ? Là trên mặt bổn quân phát sáng, hay là ngươi lại có thể chiếm chút trân bảo miễn phí nhỉ?”

Thiên Khải lạnh lùng lườm thần thú của chính mình, đau đầu với cái tánh tham tài thích bảo bẩm sinh của Long tộc.

Tử Hàm bị Thiên Khải lườm, đáy lòng bỗng chốc lạnh run, không nói không rằng vội hóa thành hình dạng ấu long, ôm lấy đùi Thiên Khải. (*ấu long: rồng con)

“Thần quân…” Ấu long cất cái giọng nỉ non mềm nhũn của mình, đôi mắt tím rơm rớm nước, nó bĩu miệng: “Ngài đừng tức giận nữa ạ, là do tôi thích mấy thứ lấp lánh thôi…”

Thiên Khải hít sâu một hơi, nhìn cái cục tròn tròn đã sống mười mấy vạn năm dưới chân, rồi hóa đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK