• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngói tím lưu ly, hải triều nổi sóng.

Trong cặp mắt tím đậm kia, phảng phất như thể khắc họa rõ những sóng gió thời gian trong thiên địa bát hoang này.

Bạch Thước ngẩng đầu, ngước nhìn y như trông một vị thần.

Thiên Khải rũ mắt, sau khi lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy thật hoang đường.

Đây chỉ là một phàm nhân không có mệnh cách gì đặc biệt trong luân hồi.

Y đã sống được mười mấy vạn năm, đã từng bắt gặp qua ánh mắt như lúc nãy, nhưng đó là khi nào, Thiên Khải không muốn nhớ lại.

Ánh mắt y chỉ hờ hững liếc Bạch Thước đang quỳ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Y cứu cô, chẳng qua chỉ là sự chiếu cố của một vị thần mà thôi.

Đôi giày thêu long văn đen óng chỉ tiến một bước rồi ngừng lại tại chỗ, Thiên Khải ngước xuống nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang run rẩy trên vạt áo của mình.

Vạt áo cổ bào sạch sẽ bị máu tươi và tro bụi vấy bẩn, chủ nhân của đôi tay nhỏ tựa hồ cũng nhận thấy điều này, cô bỗng chốc thu tay về, rồi lại dùng tốc độ nhanh hơn nữa nắm lấy.

Thiên Khải cũng không biết làm sao, đáy lòng thở dài, quay người lại.

Y chỉ vì tiếng thét bi thương mà dừng chân lại, tiện tay tiêu diệt yêu quái giết chóc phàm nhân mà thôi, việc nơi này đã xảy ra chuyện gì, hay bé gái phàm nhân này là ai, nửa điểm y đều chả biết, chung quy cũng không muốn biết.

“Thần… Thần quân.”

Giọng Bạch Thước ấp úng, một tay cô bắt lấy góc áo bào của y, một tay nắm chặt tay Bạch Hy, đôi mắt đang ngước nhìn thấy Thiên Khải xoay người lại mà tràn ngập mong đợi, khẩn cầu và bi thương.

“Cầu xin người, thần quân, xin hãy cứu lấy A Hy, cứu A Hy đi.”

Đôi tay nhỏ nhắn kia vẫn luôn run rẩy, nhưng vô cùng kiên định nắm chặt cổ bào của Thiên Khải không chịu buông ra. Dường như chỉ cần cô buông tay, là đồng nghĩa với việc buông bỏ mạng sống của Bạch Hy.

Bạch Thước không hề nhìn thấy một hồn thể nho nhỏ đứng cách đó không xa, đang nhìn cô khẩn khoản quỳ trên mặt đất mà mặt mũi rơm rớm nước mắt.

Thiên Khải liếc nhìn hồn thể kia một cái, có chút ngoài ý muốn.

Chết ở hoàng lăng này, lại là bé gái có mệnh cách hậu duệ quý tộc.

Đáng tiếc cô nhóc ấy đã chết, phàm nhân luân hồi chuyển thế, đều có mệnh cách riêng biệt.

Cũng như huynh đệ nhà họ Tiền, mượn yêu lực của rắn chín đầu để duy trì sinh mệnh, nay rắn chín đầu đã chết, yêu lực trong cơ thể hai người đã biến mất, trong khoảnh khắc liền hóa thành bộ xương trắng.

“Cô bé đó đã chết, bổn quân vốn không can dự đến việc của Tam Giới, sửa đổi mệnh cách phàm nhân.” Thiên Khải hững hờ mở miệng.

Bạch Thước nức nở đến nghẹn ngào, nhưng lại cực kỳ nhạy bén mà nghe ra hàm nghĩa trong lời Thiên Khải.

Y có thể cứu Bạch Hy, nhưng y chẳng muốn sửa đổi sinh tử nhân gian.

“Thần quân, cầu xin người hãy cứu lấy A Hy!” Bạch Thước vội vàng mở miệng: “Chỉ cần người cứu A Hy, tương lai ta nhất định báo đáp người!”

“Báo đáp?” Thiên Khải đã sống lâu đến mức có thể so với đất trời, đây là lần đầu tiên nghe được có người nói muốn báo đáp y, nhưng chỉ là một đứa trẻ phàm nhân. Bỗng có chút bật cười, y lướt qua huynh đệ nhà họ Tiền đã hóa thành đống xương trắng, không chút để ý hỏi Bạch Thước: “Lần sau bổn quân nhập phàm, có lẽ sẽ sau ngàn năm vạn năm nữa, một phàm nhân như ngươi, sống không quá trăm tuổi, làm sao báo đáp bổn quân đây?”

Ngàn năm vạn năm? Đôi tay run rẩy không ngừng của Bạch Thước khựng lại. Trong ý thức cô, người sống cả đời, có thể sống đến trăm tuổi đã là phúc hạnh trời ban rồi.

“Ta…ta……” Bạch Thước ấp úng, nơm nớp lo sợ: “Ta lên núi bái thần tiên, nỗ lực sống đến ngàn năm vạn năm, luyện nên bản lĩnh lớn, tương lai gặp lại thần quân, nhất định sẽ báo đáp người!”

Cô sợ Thiên Khải không tin, bèn níu lấy vạt áo Thiên Khải nỗ lực ưỡn cao thân mình: “Ta nguyện đem tánh mạng dâng cho thần quân, chỉ cần thần quân có thể cứu A Hy. Trong tương lai ngàn năm vạn năm, chỉ cần thần quân muốn, ta chết vạn lần cũng nhất định phải làm được cho người!”

Trong đôi mắt bé gái, phảng phất bốc cháy lên một ngọn lửa lớn, rực rỡ đến cực điểm.

Trong đôi đồng tử tím của Thiên Khải, bỗng hiện lên một ánh mắt nhuốm máu kiên định của bé gái nhỏ, y bất ngờ mở miệng.

“Được, bổn quân chấp nhận lời hứa của ngươi, nếu như có một ngày ngươi có thể phá tan Tam Giới, đắc quy đại đạo, thì trên đỉnh núi Tử Nguyệt, bổn quân sẽ cho ngươi cơ hội báo ân một lần.”

Y nói xong, một luồng thần lực từ tay tuôn trào, ngưng trên người Bạch Hy. Trong nháy mắt, rãnh máu trên cổ Bạch Hy đã biến mất không thấy đâu, hồn thể Bạch Hy đứng một bên chỉ cảm thấy ánh sáng tím chợt lóe sáng, bay vào trong thân thể.

Thân thể trong vòng tay đột nhiên có độ ấm, Bạch Thước mừng rỡ ngẩng đầu.

“Thần……” Nhưng trước mặt cô đã không còn bóng dáng của Thiên Khải nữa.

Cô ngơ ngác nhìn lên không trung, trên nền trời chỉ còn lại vầng trăng tròn trĩnh tỏa ra ánh sáng màu bạc, vương tọa không còn, Tử Nguyệt cũng vụt biến mất, mà vị thần quân tóc đen mắt tím kia dường như chỉ là một bóng dáng hư ảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK