• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch tướng quân chỉ thở dài một tiếng, không muốn nhiều lời, ông đỡ Bạch phu nhân rời đi.

Đêm đến, Bạch Thước vẫn chưa tỉnh, Đào Hoa cầm đèn ngủ đi vào, đặt đèn lên bàn, đắp chăn cho Bạch Thước đàng hoàng, lại bị một bàn tay bắt lấy, nàng còn chưa kịp kinh hô đã nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Bạch Thước.

"Tiểu thư?"

Bạch Thước ra hiệu im lặng, hạ giọng, nghiêm túc nhìn về phía Đào Hoa: “Đào Hoa, rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”

Tay Đào Hoa run rẩy, né tránh ánh mắt: “Tiểu thư người nói gì vậy, trong phủ chúng ta làm gì xảy ra việc gì chứ…”

"Đào Hoa, chúng ta cùng nhau lớn lên. Muội biết tiểu thư ta không phải đứa ngu. Hôm nay muội có thể giấu ta, nhưng không thể gạt ta cả đời. Hôn sự của ta là do bệ hạ ban tặng, làm sao có thể nói chấm hết là hết cơ chứ?” Giọng Bạch Thước dần trở nên khô khốc, hốc mắt ửng đỏ, “Có phải cha và A Hi đã bị ta liên lụy hay không, đã xảy ra chuyện……?

Không phải lão gia và đại tiểu thư đâu, là Trọng thiếu gia……” Đào Hoa cuống quýnh lên, buột miệng thốt ra, đến khi phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, bưng kín miệng.

“A Chiêu? Huynh ấy xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Bạch Thước đại biến, nàng để chân trần từ trên giường nhảy xuống, nắm bả vai Đào Hoa.

Đào Hoa nhìn đôi mắt lo âu của Bạch Thước, nhịn không được, khóc ra tiếng, "Tiểu thư, Trọng gia xảy ra chuyện."

Bạch Thước sửng sốt, Đào Hoa chợt sụt sùi khóc nấc.

“Ngày thứ hai người và A Chiêu thiếu gia được đưa về, tướng phủ đã bị bệ hạ xét nhà!”

Bạch Thước không dám tin, hít sâu một hơi, "Làm sao có thể, Trọng bá bá luôn thanh liêm mà, sao bệ hạ lại muốn dò xét tướng phủ?!"

"Nuôi dưỡng tư binh." Đào Hoa cúi đầu, lí nhí nói mấy chữ, "Bệ hạ phán chém đầu cả nhà Trọng gia, ngày mai hành hình."

Toàn thân Bạch Thước mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Nàng chợt bò dậy, ngay cả giày vớ cũng không kịp mang, gấp gáp đẩy cửa phòng chạy ra ngoài.

"Tiểu thư!" Đào Hoa vội vã đuổi theo, nhưng không hề thấy bóng người Bạch Thước.

Rầm! Cửa từ đường của phủ thượng tướng quân đẩy mở, Bạch Thước vọt vào từ đường, quả nhiên thấy trong căn phòng lạnh lẽo, dưới ánh nến, một mình Bạch Tuân cúi đầu đơn độc.

"Cha!"

Bạch Tuân chưa đáp, không nói một lời, Bạch Thước chạylên quỳ gối trước mặt Bạch Tuân, thanh âm nghẹn ngào: “Trọng bá phụ sẽ không……”

"Một vạn tư binh, giấu ở Duy Thành, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể lật lại bản án." Bạch Tuân thở dài, ông vỗ vỗ: "Thước Nhi, những ngày này, cha đã tận lực rồi. Con phải biết, nuôi dưỡng tư binh, chính là đại tội mưu phản."

Bạch Thước ngã quỵ trên đất, chân tay luống cuống, nàng sống trong vinh hoa phú quý mười mấy năm, cũng kiêu căng tùy hứng mười mấy năm, lúc này mới hiểu được, đừng nói thành tiên, mà còn rất nhiều chuyện trên thế gian này nàng không đủ khả năng làm được.

"Coi như Trọng Tương có tội, nhưng A Chiêu... A Chiêu huynh ấy chẳng biết gì cả…Cha, van cầu người, cứu A Chiêu..."

"Người đâu!"

Nghe tới tên Trọng Chiêu, mi tâm Bạch Tuân hơi không đành lòng, ông đè nén cảm xúc xoay người cao giọng gọi.

"Tướng quân." Bên ngoài từ đường, thị vệ lập tức xuất hiện.

"Cấm túc tiểu thư ở từ đường ba ngày, nếu không có mệnh lệnh của ta, thì không được rời đi!"

“Rõ!"

"Cha!"

Bạch Tuân quay người rời đi, Bạch Thước chạy ra phía cửa, cửa từ đường nhanh chóng đóng úp lại, vây khốn nàng bên trong.

Đang lúc Bạch Thước giống như con thú bị xiềng nhốt, trong góc bỗng răng rắc một tiếng, một luồng gió thổi đến. Ánh nến đong đưa, Bạch Thước quay đầu, chỉ thấy một móng lừa thò vào từ ngoài cửa sổ, linh hoạt nhảy vào.

Vẫn cứ là con lừa mất nết kia, nhưng thân hình của nó rõ ràng lại nhỏ hơn ban đầu một phần, trông rất gọn nhẹ, nó đi lại tự nhiên trong phủ thượng tướng quân vẫn đang đề phòng nghiêm ngặt.

Bạch Thước trầm mặc nhìn con lừa mất nết, đáy mắt ẩn giấu ý đề phòng. Tướng phủ bị tịch thu, Trọng Chiêu đang đứng giữa thời khắc sinh tử. Chỉ trong một đêm, nàng dường như đã trưởng thành không ít.

“Này!" Một tiếng kêu lấc cấc vang lên trong nội đường.

Bạch Thước giật mình, nhìn bốn phía.

"Đừng nhìn, là ta!" Con lừa duỗi vó, giẫm giẫm trên mặt đất.

Bạch Thước hồ nghi nhìn về phía nó, con lừa không ngừng đi vòng quanh nàng.

"Ta thấy cô ở núi Mộc Khiếu rất ghê gớm nha. Sao mới hồi kinh thì bơ phờ ủ rũ thành như vậy? Việc nhà thì nhát, việc chú bác thì siêng?” Ở núi Mộc Khiếu, con lừa thất đức bị Bạch Thước bày đủ trò phá, thế nên bây giờ nó đang nhân dịp móc mỉa lại nàng.

Bạch Thước mím môi, "Sao ngươi mang ta về, cái kia…” Nàng khựng một chút: "Cái tên chủ nhân Hạo Nguyệt Điện gì đó? Không phải hắn muốn giết ta sao?”

Lỗ tai lừa thất đức run run, hừ nhẹ một tiếng: “Hắn thật sự muốn lắm, còn không phải nhờ ta gan trung nghĩa đảm, liều mạng cứu cô và tên ngốc kia ra hay sao?”

Bạch Thước nhíu mày, rõ ràng không tin, lừa thất đức lại phát ra tiếng phì phì trong mũi, chuyển đề tài: “Cô còn có tâm tư ở đây nghĩ tới chủ nhân Hạo Nguyệt Điện gì đó? Mặc kệ tên tiểu ngốc kia sao?”

"Ngươi có thể cứu huynh ấy sao?" Bạch Thước nghe xong, thần sắc kích động, nhịn không được tiến lên. "Phải rồi, ngươi là yêu quái, ngươi nhất định có thể cứu huynh ấy mà đúng không?”

“Ta không cứu được hắn đâu.” Lừa thất đức lắc đầu: “Hoa yêu kia gây chuyện lớn như vậy ở nhân gian, hiện giờ khắp nơi trong kinh thành đều có thượng quân Tiên Tộc tọa trấn, để tránh Yêu Tộc họa loạn hoàng thành, bổn quân bị thương, bây giờ mà cứu thêm tử tù trong thiên lao ra. E là còn chưa kịp chạy khỏi hoàng thành thì đã bị những Tiên Tộc đó bắt đi lột da rồi!”

Trong mắt Bạch Thước hiện sự thất vọng, tiếng con lừa thất đức lại lần nữa vang lên.

“Có điều tuy ta không thể giúp cô cứu tên ngốc kia ra, nhưng có thể cho các người gặp mặt một lần trước khi hắn chết.”

"Thật chứ?" Bạch Thước vẫn không tin, "Chẳng phải ngươi bị thương sao? Sao có thể tới được thiên lao?"

Lừa thất đức hừ nhẹ một tiếng, đuôi lừa vung lên, một ánh huỳnh quang màu xanh nhạt hiện lên, sau đó tan vào hư không trước mặt Bạch Thước.

Bạch Thước quan sát bốn phía, thì nghe thấy tiếng vó lừa đạp trên mặt đất.

Lại là một đạo huỳnh quang hiện lên, con lừa thất đức hiện hình: “Chỉ là giấu tung tích thôi. Cô chỉ cần ngồi lên người ta, ta có thể sẽ đưa cô vào thiên lao, thời gian một khắc đồng hồ.”

"Ngươi muốn gì từ ta, Long Nhị Lư?” Bạch Thước lẳng lặng con lừa thất đức ấy, cuối cùng cũng đã gọi tên nó. (Lư: nghĩa là lừa)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang