Nếu không phải có huynh đệ nhà họ Tiền đã hóa thành đống xương trắng một bên và vết máu chưa khô trên tay, Bạch Thước sẽ cho rằng tất cả những gì đêm nay cô gặp được chỉ là ác mộng.
“Thiên, Thiên……” Bạch Thước thì thào, lại đột nhiên phát hiện ngay cả tục danh của vị thần quân kia cô cũng không nhớ được, đáy mắt cô hiện ra một tia khẩn trương và hoảng sợ.
“Thước Nhi!” Một tiếng rống khẩn trương đột nhiên vang lên sau lưng, vô số ngọn đuốc chiếu sáng lên khoảnh đất trống u ám.
Bạch Thước quay đầu lại, thấy gương mặt hiền hoà đang lo lắng của phụ thân, đột nhiên trào dâng một cảm giác mỏi mệt vô hạn, nhắm mắt ngã nhào trên mặt đất.
Bạch Tuân nhảy xuống từ yên ngựa, một phen tiếp lấy thân thể Bạch Thước ngã xuống đất, thấy hai đứa con gái khắp người toàn máu, ông sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Ông vội vàng thăm dò cổ tay hai đứa nhỏ, thấy mạch đập của hai cô bé ổn định mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Bạch Tuân dừng ở đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của Bạch Thước và Bạch Hy, lộ vẻ trấn định.
Thân binh khắp nơi truy tìm kẻ bắt cóc tỷ muội Bạch Hy, nhưng trên đất trống ngoại trừ một vách khe hở, hai bộ xương trắng và cái vệt máu tươi không rõ, thì chả còn lại gì cả. Tuy rằng vẫn đang đèn đuốc sáng trưng, nhưng đáy lòng mọi người đều có chút sợ hãi, nửa canh giờ trước bọn họ đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong rừng cây. Nhưng trong một nửa canh giờ này, bọn họ lục soát khắp rừng cây cũng không phát hiện ra gì, cho đến khi tỷ muội Bạch Hy đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Trên mặt đất sao lại nứt ra một cái khe hở? Tại sao lại có bộ xương trắng? Hai vị tiểu thư rõ ràng không bị thương mà tại sao cả thân đầy máu?
Nếu người tới không phải thân binh Bạch gia, e là đã sớm sợ tới mức bỏ chạy.
Bạch Tuân bế Bạch Hy và Bạch Thước lên, liếc mắt quan sát bốn phía hoàng lăng sau núi, chứng kiến thấy hai bộ hài cốt cách đó không xa, ánh mắt ông lạnh lẽo.
“Lấp lại khe hở trên mặt đất, đốt hai bộ hài cốt này ngay tại chỗ ngay.” Bạch Tuân nhìn đám thân binh, vẻ mặt uy nghiêm lãnh khốc: “Sau khi trở về Ngũ Thành Binh Mã Ti và Đại Lý Tự, nói hôm nay các tiểu thư du ngoạn hội đèn lồng quên mất giờ giấc, lạc đường trong thành, quấy rầy bọn họ. Về chuyện đêm nay, bổn tướng không muốn nghe thấy có bất kỳ lời nào khác truyền ra nữa, hiểu chưa?”
“Vâng, tướng quân!” Đám thân binh áp xuống sợ hãi nơi đáy lòng, trầm giọng lĩnh mệnh.
Bạch Tuân hài lòng gật đầu, ôm chặt hai đứa con gái đi vào thành.
***
Quỷ Giới.
Thiên Khải ngồi thẩn thờ trên vương tọa, Tu Ngôn đứng giữa đại điện, mặt hắn còn sững đơ như khúc gỗ hơn Thiên Khải, hoàn toàn không thấy vẻ phong lưu như lúc trước ở trên cầu Nại Hà trêu chọc A Âm nữa.
Tính khí của Quỷ Vương Ngao Ca cương liệt trầm ổn, việc nặng nhọc như nghênh đón chân thần này luôn luôn do Tu Ngôn làm, huống chi người ngồi trên này hôm nay lại còn mang theo tức giận mà đến.
“Thần quân, phúc phần sinh tử đã có định số sẵn rồi, ngài cứu hai bé gái kia, nhiễu loạn sinh tử Nhân Gian, vận mệnh mười mấy năm thế gian đều bị ảnh hưởng, nếu Thiên Cung tới hỏi tội Quỷ Giới, ta cũng mặc kệ đó nha!” Tu Ngôn biết vì sao Thiên Khải đến, lại cố tình nói bóng nói gió, lải nha lải nhải, trưng ra bộ mặt đau khổ.
“Đứa bé đã chết kia mang mệnh cách Hậu Tinh, tinh tú của nó chưa tắt, hôm nay vốn không phải ngày nó chết. Huống chi với mệnh cách của cô bé này, hẳn là thượng tiên của Thiên Cung hạ phàm lịch kiếp rèn luyện. Nếu hôm nay bổn quân không đi ngang qua, cô bé ấy lỡ như bị rắn chín đầu kia nuốt chửng, thần hồn bị hao tổn, ngàn năm tu vi hủy hết, Quỷ Vương như ngươi có lẽ sẽ khó ăn nói với Thiên Cung lắm phải không ?” Thiên Khải lườm Tu Ngôn, nhàn nhạt mở miệng.
Tu Ngôn sợ hãi, mắng thầm trong bụng.
Tổ tông nhà người ta, ngươi cái gì cũng biết, còn lừa tiểu cô nương kia báo ân làm cái chi!
Thiên kim quý nữ phú quý nhà người ta phải vì ngươi mà sống ngàn năm vạn năm chờ cơ hội báo ân, tội gì phải vậy!
“Bổn quân không phải đã cứu cô ấy à?”
“Bổn quân không phải đã cứu tỷ tỷ của cô nhóc ấy à?”
“Bổn quân có ân tái sinh, cô bé ấy báo đáp bổn quân, không nên à?”
Thiên Khải là người nào cơ chứ, Tu Ngôn chỉ cần đảo mắt một cái là y đã biết tên Quỷ Vương kia đang chửi thầm mình.
Vị thần quân trên vương tọa nhướng mày đầy tà mị, ngược lại không tức giận.
Tu Ngôn cũng được xem là lão thượng thần, mấy năm nay ở Quỷ Giới cũng coi như cẩn trọng, so với vị huynh đệ bốc đồng kia của hắn, Thiên Khải vẫn dành lòng kiên nhẫn bao dung cho hắn hơn.
“Nên.” Tính khí tự phụ, hay cho mình là độc nhất của Thiên Khải vốn đã có tiếng ở Thần Giới, từ kẽ răng Quỷ Vương phun ra một chữ đáp lại.
“Tỷ tỷ kia của cô nhóc ấy, không thể nói còn có thể sống được tới ngàn năm vạn năm, có cơ hội gặp lại bổn quân.” Thiên Khải cười nhạo một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên lại ánh mắt nóng rực như lửa kia, giọng trở nên thâm sâu: “Còn cô bé đó, một tí mệnh cách và linh khí cũng không có, có thể sống tốt kiếp này đã là không tệ.”
Tu Ngôn cúi đầu, cân nhắc hàm ý trong lời Thiên Khải xem rốt cuộc là y đang hứng thú với đứa nào trong hai tỷ muội Bạch gia hơn. Còn chưa cân nhắc xong, người trên vương tọa hiển nhiên đã không muốn nhắc lại việc ở thế gian, vào thẳng chủ đề.
“Ngàn năm qua, Quỷ Giới có tin tức gì của Nguyệt Di không ?”
Nhắc tới Nguyệt Di, Quỷ Vương Điện tức khắc lâm vào im lặng.
“Thần quân, đường Luân Hồi hay cầu Vãng Sinh cũng thế thôi, đều không có hồn tức của Nguyệt Di thượng thần.” Tu Ngôn lắc đầu, tả lời vô cùng thành khẩn.
Sắc mặt Thiên Khải càng u ám hơn, Tu Ngôn căng thẳng: “Năm đó……” Hắn dừng một chút, cuối cùng hàm hồ sửa lại từ ngữ: “Sau chuyện đó Thượng Cổ chân thần từng tới Quỷ Giới tìm rồi, nếu có, cũng không cần chờ hơn sáu vạn năm nay.”