Tám trăm năm trước, Phượng Nhiễm đưa theo Cảnh Giản phi thăng Thần Giới, sau này Phượng Hoàng của đảo Ngô Đồng chính là cái vị Phượng Ẩn trong truyền thuyết.
Trấn Hồn Tháp này là do Hỗn Lực luyện hóa mà thành, mất mấy năm để luyện. Năm đó, y lấy Trấn Hồn Tháp từ chỗ Thượng Cổ để làm lễ vật bái sư của Nguyên Khải, tặng cho Đông Hoa. Nhưng Đông Hoa vì chuộc tội cho Nguyên Khải mà tặng lại cho Phượng Tộc. Hiện nay, Trấn Hồn Tháp trong Tam Giới ngoại trừ một tòa trấn hồn vạn quỷ trong tay Bích Tỳ thần quân của Quỷ Giới, cái còn lại là do Phượng Ẩn cất giữ.
Thiên Khải đã từng gặp qua vị tân hoàng của Phượng Tộc. Đáng tiếc thay, chỉ kịp nhìn thoáng qua tại rừng ngô đồng, nàng hồn phi phách tán mà say ngủ. Lại nói tiếp, y và vị tân Phượng Hoàng này quả thực không có giao tình gì mấy.
Nghe nói con đường niết bàn của vị tân phượng này rất khó khăn, cộng thêm một đoạn tình cảm giữa nàng và cháu trai y xém hủy diệt Tam Giới. Bây giờ Nguyên Khải đã tan thành mây khói, e rằng nàng vẫn chưa muốn gặp bất kỳ ai từ Thần Giới cả.
Thiên Khải cũng không che giấu khí tức chân thần, y vừa mới tới đảo Ngô Đồng, trưởng lão Phượng Tộc – Phượng Vân đã chạy ra đón tiếp. Nghe nói Thiên Khải muốn mượn Trấn Hồn Tháp, Phượng Vân cung kính nghênh đón y tiến vào rừng tổ Ngô Đồng.
Y không ẩn giấu khí tức, mà người đón tiếp lại không phải Phượng Ẩn. Ngay cả Quỷ Vương Tu Ngôn cũng không có lá gan này, Thiên Khải hiển nhiên cau mày.
Phượng Vân nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thiên Khải, lão liền vội vã giải thích thay Phượng Ẩn.
“Thần Quân chớ phiền muộn, từ tám trăm năm trước bệ hạ nhà ta đã đi ra ngoài rất nhiều năm, về sau quay về đảo thì phong bế thần thức, e là không biết thần quân đã đến. Những năm này, bệ hạ cư trú lâu dài trong rừng tổ, đã mấy trăm năm cũng không xuất hiện ở Phượng Đảo. Bệ hạ từng có lệnh…” Giọng Phượng Vân lo sợ, lão liếc Thiên Khải, “Chỉ cần không phải chuyện liên quan đại sự hủy diệt Phượng Tộc, bất luận chuyện gì cũng không được đi vào rừng tổ quấy nhiễu ngài ấy.”
Qua những lời vừa nói ra, Thiên Khải có thể thấy dường như Phượng Ẩn đã đại diện Phượng Tộc giữ cho chân thần Thần Giới mặt mũi lắm rồi vậy.
Phong bế thần thức à? Nghĩ đến chuyện Nguyên Khải hồn phi phách tán cũng là tám trăm năm trước, Thiên Khải thở dài, hiếm khi làm giá ra vẻ chân thần, y đành tùy ý khoát tay với Phượng Vân.
Hai người đáp xuống phía nam của Phượng Đảo. Giữa cánh rừng ngô đồng xanh mướt, Thiên Khải ngắm nhìn quang cảnh trước mắt, nhịn không khỏi ngẩn người.
Y biết rõ tập tính của tộc Phượng Hoàng, từ trước đến nay Ngô Đồng Phượng đảo chỉ có mỗi cây ngô đồng. Phong cảnh rừng ngô đồng cổ thụ trước sau như một suốt mười mấy vạn năm qua, mà lại không biết từ khi nào, tại chỗ sâu nhất trong rừng ngô đồng bị sửa thành dáng vẻ như tiểu trạch của một tiên gia.
Cây cỏ xanh mướt, dòng suối nhỏ róc rách bên cạnh dãy nhà trúc, tiên thú sinh sôi, trăm hoa đua nở.
Cách bài trí này vô cùng quen mắt, Thiên Khải cẩn thận đánh giá một lát, mãi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
Nơi này giống y hệt khu cấm cốc kia ở núi Đại Trạch của Đông Hoa.
Cánh cửa gian nhà trúc bị đẩy ra, thiếu nữ vừa bước ra liền nhìn thấy hai người bên ngoài dòng suối nhỏ thì sửng sốt. Ánh mắt nàng dừng trên khuôn mặt Thiên Khải, đáy mắt tĩnh lặng như giếng cổ phất qua một chút dao động, ngay sau đó lập tức hành bán lễ cúi đầu.
“Hạ thần Phượng Ẩn, bái kiến Thiên Khải chân thần.”
Thiếu nữ áo vải, mày ngài mắt phượng, trâm gỗ vấn tóc, đúng là Phượng Ẩn ngủ say trong rừng tổ Ngô Đồng năm đó.
“Ngươi phong bế thần thức, sao có thể nhận biết bổn quân?”
Đôi mắt Phượng Hoàng lộ ra vài phần hồi tưởng: “Đã rất nhiều năm về trước, hạ thần từng lên núi Tử Nguyệt, trong điện Tam Hỏa tiền bối canh giữ Tử Nguyệt có chân dung của Thần quân.” Nàng dừng một chút, không biết đang nghĩ tới cái gì, khóe miệng bỗng xẹt qua ý cười nhàn nhạt: “Khi còn bé thường nghe chàng ấy kể về chuyện trong cung Thanh Trì năm đó, nghe nhiều lắm, nghĩ đến người chàng thường nhớ tới chắc là ngài đây.”
Thiên Khải vì Trấn Hồn Tháp mà đến, nhưng hiện tại đứng trước mặt Phượng Ẩn, mới đột nhiên cảm giác chân thật về chuyện Nguyên Khải hôi phi yên diệt. Lão chân thần đã sống mười mấy vạn năm như y bỗng nhiên cảm thấy thật chua xót.
Thấy vẻ mặt Thiên Khải như vậy, Phượng Ẩn cũng không nhắc lại chuyện cũ, chỉ hỏi y: “Thần quân đến Phượng Đảo, chính là vì Trấn Hồn Tháp sao?”
Thiên Khải nhíu mày, “Sao Phượng Hoàng biết?”
Phượng Ẩn cười cười, “Nghĩ đến chuyện Phượng Đảo này của ta có điều gì khiến thần quân cất công tới tận đây một chuyến, chỉ có mỗi Trấn Hồn Tháp thôi. Nghe nói ngàn năm trước, thần quân vì bằng hữu cũ mà đi vào dòng thời không, hôm nay trở về, ắt hẳn có đáp án rồi sao?”
Thiên Khải gật đầu, “Trấn Hồn Tháp kia… ?”
Thiên Khải còn chưa nói xong, lòng bàn tay Phượng Ẩn đã xuất hiện một tòa tháp nhỏ màu xanh biếc: “Năm xưa được thần quân tặng, Phượng Ẩn mới có thể tu luyện nguyên thần trong tháp, hiện giờ Phượng Ẩn đã niết bàn trọng sinh, tháp này sớm nên trả lại cho thân quân rồi.”
Thiên Khải tiếp nhận Trấn Hồn Tháp, “Không cần cám ơn ta, kể cả khi không cần Trấn Hồn Tháp thì với tâm tính Phượng Hoàng, chuyện niết bàn cũng sớm muộn sẽ đến mà thôi.” Y ngưng mắt chăm chú nhìn Trấn Hồn Tháp một lát, ngẩng đầu nhìn lại Phượng Ẩn: “Ngươi kế vị Phượng Nhiễm, chắc cũng biết Trấn Hồn tháp có thể nuôi dưỡng vạn hồn thế gian, chứa đựng thần hồn ở bên trong. Vì sao……”
“Vì sao ở trong Trấn Hồn Tháp lại không có hồn phách của chàng ấy?” Phượng Ẩn đón lời Thiên Khải: “Thần quân muốn hỏi, là câu này ư?”
Thiên Khải bỗng nhiên nheo mi, gật đầu.
“Ta đã tìm hết rồi. Tam Giới lục đạo, Cửu Châu nhân gian, nơi mà thần quân từng đi tìm bạn cũ, ta cũng đều đã tìm qua.” Phượng Ẩn lẳng lặng đứng trước phòng trúc, đơn độc đến khó tả.
Nàng giương mắt nhìn về phía cây ngô đồng mọc trước phòng trúc: “Ta không biết chàng còn ở đây không, cũng không biết khi nào chàng mới có thể trở về, chỉ là nghĩ rằng, ta sẽ canh giữ nơi này, nếu chàng vẫn còn, chắc chắn sẽ có ngày trở về.”
Phượng Ẩn nói xong, quay người đi vào lại nhà trúc, áo vải tóc đen, thân ảnh trông thật lẻ loi.
Vành mắt Phượng Vân đỏ hoe nhìn đến không đành lòng, nhưng lão cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào, bèn thở dài một hơi. Lão nhìn sang Thiên Khải: “Thần quân…”
Thiên Khải phất tay áo, thần tình khó phân.
Phượng Vân biết chắc hôm nay Thiên Khải và Phượng Hoàng gặp nhau nhất định sẽ có phần đau buồn, lão không nói nhiều, thi lễ một cái rồi lặng lẽ lui xuống.
Thân ảnh Phượng Ẩn biến mất ở sau phòng trúc, Thiên Khải nắm chặt Trấn Hồn Tháp hồi lâu không động, y than nhẹ một tiếng, quay người chực đi gấp nhưng bỗng khựng lại.
Tại bàn đá dưới tán cây ngô đồng, là một bàn cờ đá xanh, một bình Túy Ngọc Lộ, cùng với những quân cờ bạch ngọc tán loạn khắp nơi.
Đang ngồi bên cạnh bàn đá là một thanh niên áo trắng.