Thực sự thì Kim Diệu vẫn hơn Thiến Vũ cả mấy vạn tuổi, cũng cùng là bán thần, nhưng Thiến Vũ không phải đối thủ của Kim Diệu. Một kích dùng toàn lực này của Kim Diệu, căn bản Thiến Vũ không thể chịu nổi được nữa, cho dù có đỡ được, thần thể cũng sẽ bị thương nặng, bảy năm sau hắn tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Thường Mị.
Trong chớp nhoáng, dường như không hề có dự liệu, Thiến Vũ đột nhiên phóng về hướng kết giới núi Tử Nguyệt cách đó không xa.
Dưới sự chỉ dẫn công kích Thiến Vũ của thần lực Kim Diệu, kiếm Cự Xỉ nhắm về phía kết giới bị ánh sáng của tử điện bao quanh.
Một tiếng vang thật lớn, cũng chẳng biết có phải là sự trùng hợp hiếm hoi gì không, thần kiếm Cự Xỉ lại trùng hợp đánh trúng chỗ yếu ớt nhất của kết giới, nó xuyên qua màn kết giới hướng thẳng về phía Trấn Hồn Tháp.
Lúc này tại bên trong Trấn Hồn Tháp, hồn hỏa đã bừng cháy tới mức cực hạn, Thiên Khải ngồi xếp bằng giữa hồn hỏa, hai mắt nhắm nghiền, đối diện với thần thể dường như có linh trí chậm rãi bay tới giữa trán thần thể mới sinh kia, nó ngừng ở chỗ cách giữa trán thần thể nửa tấc, phát ra thần niệm sung sướng.
Hồn hỏa trong người Thiên Khải cũng cảm giác được khí tức quen thuộc quanh quẩn trong tháp, y mở mắt ra, nhìn thấy sợi thần thức kia, khóe môi trầm lặng suốt vạn năm rốt cuộc cũng gợi lên ý cười vui mừng.
“Nguyệt Di, rốt cuộc nàng…”
Tiếng thở dài còn chưa dứt, một luồng thần lực bá đạo đột nhiên đánh thẳng vào Trấn Hồn Tháp, thần lực kia thế mà có thể phá tan thân tháp, thẳng tắp hướng về thần thể đã thành hình của Nguyệt Di.
Chưa kịp nghĩ nhiều, cơ hồ là bản năng, Thiên Khải không chút do dự phóng tới ngọc đài, dùng thân mình che chở thần thức và thần thể của Nguyệt Di.
Ầm ầm nổ vang một tiếng! Khoảnh khắc thần lực của kiếm Cự Xỉ đánh trúng thân thể Thiên Khải, đỉnh Trấn Hồn Tháp đột nhiên bị vỡ tan, Thần hỏa Hỗn Độn và sức mạnh yêu thần phá tan kết giới núi Tử Nguyệt xông thẳng lên trời. Không ai nhìn thấy, trong nháy mắt các cỗ thần lực giao tạp ngay tại đây, thần mộc cắm tám hướng bên ngoài Trấn Hồn Tháp hợp thành một thể, vì thần lực nổ mạnh mà bị chấn động văng khỏi núi Tử Nguyệt, không biết bay tới nơi nào.
Kim Diệu và Thiến Vũ đang chiến nhau thì bị luồng thần lực phóng lên từ trong núi Tử Nguyệt phóng lên, ngã nhào xuống hai phía.
Phục Linh cắn môi, bay về hướng Thiến Vũ đang rơi xuống, tiếp được hắn.
Thần thức Kim Diệu trực tiếp bị sức mạnh yêu thần phản phệ, văng ra khỏi kiếm Cự Xỉ kiếm, hắn nhắm chặt mắt cùng thần kiếm Cự Xỉ đồng loạt rơi xuống đất.
Hai đạo tiên lực hùng hậu giáng xuống từ trên trời, trong phút chốc tiếp được Kim Diệu đang hôn mê trọng thương. Ngự Phong và Viêm Hỏa nhìn Phục Linh và Thiến Vũ, đáy mắt bốc lên lửa giận, nhưng tất cả những chuyện trước mắt làm cho bọn họ đỡ Kim Diệu lui ra phía sau mấy bước.
Ngoài Thiến Vũ và Phục Linh, mấy người còn lại nhìn núi Tử Nguyệt trước mặt cũng không khỏi khiếp sợ.
Kết giới núi Tử Nguyệt đã phá tan, cả ngọn núi cứ thế mà dấy lên một trận biển lửa xanh ngắt, xuất hiện một tòa thần tháp xanh biếc cao mấy trượng, yêu lực trong tháp tỏa ra bốn phía, chứa thần uy vô ngần.
Lúc này, cả kẻ đần cũng biết chuyện Thiên Khải đang ở núi Tử Nguyệt, mọi người ngây ngốc chưa kịp thỉnh tội, thì một tiếng rồng ngâm giận dữ từ hướng đông truyền lại, nó phun lửa xông về núi Tử Nguyệt .
“Lũ khốn nạn các ngươi, người nào cho các ngươi tự tiện xông vào núi Tử Nguyệt!”
Bọn người Ngự Phong và Thiến Vũ hai bên đều bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu đến đầu tóc đen thui, bốn người nhìn nửa thân rồng khổng lồ lấp ló phía chân trời, hít sâu một hơi, không dám lên tiếng.
Thần thú của Thiên Khải chân thần là một con tử long đã sống mười mấy vạn năm, dưới Tam Giới chỉ mới thấy qua bộ dáng hắn trong hình hài thiếu niên luôn cười tủm tỉm, chứ chưa hề chứng kiến hắn hóa chân thần xuất ra thần lực.
Ồ, không hổ là tọa kỵ của chân thần, người này xuất hiện trong Tam Giới, sợ là ngay cả Thần Phật sống không ai dám chọc.
“Long quân, Tiên Tộc Kim Diệu hùng hổ dọa người, ta chưa tính chuyện lão xông vào Yêu Giới, còn gây chiến ở núi Tử Nguyệt, lão và ta chiến nhau một trận sinh tử, nhưng bổn tọa ta bị ép buộc bất đắc dĩ, mới động thủ đánh trả ở núi Tử Nguyệt, lúc này mới biết mình vô ý quấy rầy Thiên Khải chân thần tĩnh tu.”
Dưới cơn giận dữ của Tử Hàm, Thiến Vũ mở miệng giành trước một bước, toàn thân hắn đầy máu, trông rất chật vật, nhìn qua thì nghĩ chắc không phải nói dối.
“Thiến Vũ cung chủ quả là giỏi tài ăn nói, chớ không phải là thấy thần quân chúng ta trọng thương hôn mê nên mới đẩy hết trách nhiệm sang bên đây à!” Ngự Phong bình tĩnh chắp tay hướng Tử Hàm, cung kính nói: ” Long quân, Thiến Vũ mê hoặc nữ nhi duy nhất của Kim Diệu thần quân rời khỏi Tiên Tộc, gia nhập vào Yêu Tộc, Kim Diệu thần quân một lòng yêu thương con gái, tức giận mới động thủ ở núi Tử Nguyệt . .”
“Nực cười! Mẹ ruột của Phục Linh vốn là Huyết Hoa Yêu Tộc, các ngươi hại chết mẫu thân cô ấy, dù cô ấy làm tiên hay làm yêu,cũng phải do chính cô ấy lựa chọn, đâu ra chuyện bổn tọa mê hoặc! Tiên Tộc ngươi không giữ được người, mà còn ở trước mặt long quân ngậm máu phun người!”
“Thiến Vũ lão yêu ngươi……!” Viêm Hỏa thượng quân giận đến đỏ mặt, nhưng nói không nên lời cãi lại hắn, tranh chấp thù cũ giữa hai tộc mấy ngàn năm trước, hiện giờ lấy ra phân trần sao có thể nói được đúng sai.
“Lão yêu cái gì, bổn tọa ta đây mới mấy ngàn tuổi, vẫn còn trẻ lắm!”
“Câm mồm!” Tử Long bảo hộ núi Tử Nguyệt quát lạnh một tiếng, cắt ngang cuộc tranh luận giữa ba người.
Mắt rồng to lớn lạnh lùng quét qua đám người Thiến Vũ, Kim Diệu, Ngự Phong. Dù Thiến Vũ đã là bán thần, nhưng tóc gáy cũng không kiềm được mà dựng ngược lên, huống chi là ba người kia.”
“Hôm nay, bọn các ngươi phạm tội dám nhiễu loạn núi Tử Nguyệt, sau này ta sẽ tính tội. Thiến Vũ, Ngự Phong, truyền ngự chỉ của bổn quân ra khắp Tam Giới, từ giờ trở đi, cho đến khi sơn môn núi Tử Nguyệt mở lại, thì bất luận người, thần, yêu, ma nào dám tự ý xông vào đây một bước, nhất định sẽ nhận hình phạt thiên lôi long hỏa của bổn quân!”
Tử Hàm nổi lên lửa giận cùng với sự lãnh khốc, hắn nghiêm nghị nói xong câu trên rồi phun ra hai ngọn long hỏa, trực tiếp đuổi hết đám người Thiến Vũ và Ngự Phong khỏi núi Tử Nguyệt.
Thiến Vũ vốn bị trọng thương, Phục Linh đỡ hắn trở về Lãnh Tuyền Cung dưỡng thương. Đám người Ngự Phong thấp thỏm lo lắng cho thương thế của Kim Diệu, cũng biết bản thân đã chọc giận Tử Long, một câu chưa nói xong đã vội trở về Thiên Cung.
Ngự Phong trên tường vân nhìn thoáng lại núi Tử Nguyệt, đáy lòng không biết vì sao có chút lo lắng sốt ruột. Trong Trấn Hồn Tháp kia rõ ràng là thần uy của Thiên Khải chân thần, vì sao vừa rồi bọn họ náo động lớn như vậy, Thiên Khải chân thần lại chẳng hề hiện thân, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện sao?
Núi Tử Nguyệt khôi phục lại sự yên tĩnh, Tử Hàm hóa thành thân người lảo đảo chạy về hướng Trấn Hồn Tháp, dù thần lực hắn mạnh nhưng cũng phải mất mười phần công phu mới vào được Trấn Hồn Tháp, vốn đang bị yêu thần lực lẫn lửa hồn Hỗn Độn giằng xé. Chờ đến khi tiến vào Trấn Hồn Tháp, hắn không khỏi choáng váng vì cảnh tượng trước mắt.
Thiên Khải ôm thân thể Nguyệt Di an tĩnh nằm ở trên ngọc đài, đôi mắt hai người đều nhắm nghiền. Thần thức mỏng manh của Nguyệt Di thượng thần được bảo hộ hoàn hảo trong tay Thiên Khải.
Tử Hàm vội vàng đi lên trước tìm tòi trên trán Thiên Khải, tiếp đó hắn hít sâu một hơi. Một kẻ sống mười mấy vạn năm không trải qua chuyện gì như hắn, chỉ như vậy mà đã ngã sụp xuống mặt đất, đáy mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Hắn run rẩy cầm lấy tay Thiên Khải hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra một chuyện động trời.
Bên trong thần hải (biển hồn) giữa trán Thiên Khải, ngay cả một tia thần thức cũng không có.
Tử Long hóa thành hình dáng một em bé mũm mĩm ôm tay Thiên Khải, nó bù lu khóc “Oa oa oa oa” cả nửa ngày, khóc đã đời rồi mới xốc lại tinh thần giăng lại kết giới quanh núi Tử Nguyệt, thút tha thút thít tèm lem nước mũi chạy tới Thần Giới Thượng Cổ tìm trợ giúp.
***
Lúc này bên trong Trích Tinh Các, Huyền Nhất đang cầm Thủy Kính nhìn hết mọi chuyện xảy ra tại núi Tử Nguyệt, khoái chí nhấm nháp bình rượu hồ lô, sau đó lại vui vẻ hít hà một tiếng.
“Thế giới bên ngoài thật là đặc sắc ghê, xem mấy vở kịch này còn sảng khoái hơn cả ở trong địa ngục.”
Chích Dương cau mày, đột nhiên khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn bình hồ lô rượu trong tay Huyền Nhất, hồ nghi nói: “Rượu này ngươi lấy ở đâu ra đấy?”
Rượu này nghe mùi không giống rượu Thần Giới, nhưng có vẻ đã lâu lắm rồi, nếu là đồ của nhân gian thì không thể bảo tồn lâu đến như vậy.
“Rượu này?” Huyền Nhất giơ bình hồ lô lắc lắc, cười tủm tỉm nói: “Lần trước, bản tôn bị tiểu nha đầu Nguyệt Di làm cảm động không thôi, ba xe rượu kia đặt trong điện Thiên Khải cũng bỏ phí, còn không bằng để ta uống, coi như tặng bản tôn chút nhân tình.”
Bên trong Trích Tinh Các vang lên âm thanh chén vỡ, tiếp theo là tiếng hét nghiến răng phẫn nộ của Chích Dương.
“Đó là tâm ý mấy vạn năm của Nguyệt Di! Cái đồ khốn khiếp nhà ngươi!”
***
Bất luận trước những hỉ nộ ái ố bên trong Trích Tinh Các, vật đổi sao dời, bảy năm vội vã trôi qua. Dưới nhân gian, Bạch Thước cứ vậy trưởng thành. Bạch tướng quân hy vọng nàng mãi mãi bình bình an yên, thuận lợi như ý, lại không biết Bạch Thước vẫn nhớ rõ như in chuyện báo ân tu tiên, ngày qua tháng lại nàng đều làm duy nhất một việc, đó là kiên định lẫn cố chấp, ôm theo nỗi chấp niệm này trong suốt bảy năm.
Bảy năm sau, phủ thượng tướng quân phủ quả thực nổi tiếng xa gần, ai cũng nói Bạch tướng quân không chỉ nuôi dạy một Đông Cung Thái Tử Phi thông tuệ hiền đức, mà còn đào tạo nên một kẻ không ra gì.