Cách đó không xa, lừa thất đức đang uống nước, vừa thấy Phạn Việt, bốn vó mềm nhũn, đôi mắt nhắm lại bắt đầu giả chết.
Phạn Việt liếc Bạch Thước một cái, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng giả bộ."
Bạch Thước hậm hực ngậm miệng.
Một ngọn gió đảo qua, Phạn Việt đáp xuống mặt đất, Bạch Thước nhanh như điện tránh về phía sau, Phạn Việt lại thong thả hướng về phía Trọng Chiêu ở dưới cây. Bạch Thước thảng thốt đến mức tim xém nhảy ra ngoài, bèn vội vàng hô to dừng lại.
"Ta, chuyện giữa chúng ta, không liên quan đến người khác! Ngươi muốn làm gì, thì tới nói ta này!"
Phạn Việt dừng lại, y quay người, miễn cưỡng hỏi.
"Bản điện là yêu mà không phải người, ngươi biết chuyện này từ khi nào?"
"Cái này. . ." Bạch Thước gãi gãi đầu, lạ lẫm nhìn Phạn Việt: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"
Phạn Việt lạnh lẽo nhìn lại, Bạch Thước run rẩy, "Đâu có gì lạ đâu. Không phải do chính ngươi lộ quá nhiều sơ hở đấy sao!”
"Sơ hở ở đâu?"
Bạch Thước dò xét Phạn Việt hai lần, trong lòng có phần khó hiểu: “Phạn điện chủ, suy nghĩ của yêu quái các ngươi về đầu óc người phàm chúng ta…” Bạch Thước chỉ chỉ lên đầu của mình, "Có phải có hiểu lầm rồi hay không?"
Phạn Việt nhíu mày, Bạch Thước lại run lên hai lần, ngoài miệng không ngừng nói.
"Tuy chúng ta là người phàm, nhưng không phải kẻ ngu. Ngươi thật sự cảm thấy, ta lớn như vậy rồi, nửa đêm không hiểu sao lại ngã vào rừng rậm, một giấc ngủ dậy bỗng gặp tiểu lang quân như hoa như ngọc cho ta hai trái quả dại thì hắn nói cái gì cũng tin sao?" Bạch Thước lẩm bẩm: "Trong thoại bản cũng không dám diễn như vậy."
Phạn Việt hơi xanh mặt.
Bạch Thước xốc cổ áo lên, lộ ra gáy sau: "Nếu ngươi muốn gạt người, đầu tiên nên kêu vị người hầu kia của mình xuống tay nhẹ chút đi, dấu vết thủ đao trên cổ ta vẫn còn đây này!" Bạch Thước bĩu môi: "Còn có bầy sói và thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, chúng ta ẩn trốn một đêm cũng chẳng tìm thấy, sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta mới vừa ra khỏi sơn động đều đến xuất hiện một lượt."
Bạch Thước càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn quên mất người trước mặt là ai, một tay đập xuống vai Phạn Việt: "Đại ca à, khổ nhục kế gì đó, tám tuổi ta đã không diễn ở trước mặt cha ta nữa rồi, không tác dụng đâu....”
Ánh mắt lạnh trầm như băng quét tới, Bạch Thước rốt cuộc cũng cảm nhận được sắc mặt lạnh tanh của Phạn Việt, da mặt nàng run lên, xấu hổ mà ho ho hai tiếng, thu tay lại xoa xoa: "Là...là ngươi một hai muốn hỏi ta......Ta...ta......!"
Bạch Thước nói được một nửa, đột nhiên nửa câu sau nói không nên lời, chỉ thấy trên cổ nàng bị một chiếc vòng băng trói lại, siết đến mức nàng không thể thở nổi.
Phạn Việt lạnh lùng nhìn nàng, "Còn dám ăn nói hồ đồ trước mặt bản điện? Nói, ngươi thật sự là ai? Tiên hay là yêu?!"
"Bạch... Thước..." Bạch Thước dùng sức bắt lấy vòng băng, sắc mặt đỏ bừng, "Người…Phàm!"
Phạn Việt căn bản không tin, không hề nương tay một chút. Lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, vòng băng buộc lấy Bạch Thước càng chặt hơn.
"Chỉ là một người phàm, sao mà biết được Long Nhất và Long Nhị?"
Đáy mắt Bạch Thước dần dần mất đi sự thanh tỉnh, hai chân treo ở không trung dùng sức đạp, hơi thở mong manh: "Long...Nhất...Trư... Là ngươi...nói cho... ta......"
Phạn Việt chớp mắt, vung tay, vòng băng biến mất, Bạch Thước ngã nhào trên đất, nàng dùng sức ho khan. Sống sót sau tai nạn, sợ hãi trong mắt đã biến mất, nàng bỗng nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Phạn Việt.
"Đêm qua ta mơ mơ màng màng, nghe thấy các người nói.” Bạch Thước không hề nói nhảm nửa câu, "Ta nghe thấy ngươi nói rằng ta có thể khiến Long Nhất tỉnh lại, trên người còn có khí tức Long Nhị... Trên người ngươi, ta chỉ chạm qua duy nhất tấm mộc trư bài kia. Cho nên, hôm nay nữ yêu quái kia muốn giết ngươi, ta mới thử dùng máu ta một lần! Thật sự ta không biết Long Nhất, Long Nhị là thứ quỷ gì sất! Nếu từ đầu ta có lòng xấu với ngươi, thì cần gì phải cứu ngươi chứ!" Hai mắt Bạch Thước đỏ bừng, nàng nắm chặt hai nắm đấm, "Ừ, ta lừa ngươi, nhưng chẳng phải ngươi cũng lừa ta sao! Nếu ngươi thật sự không nuốt trôi cục tức này, cứ việc giết ta là được! Dù sao ngươi bóp chết ta cũng giống như bóp chết một con kiến! Nhưng huynh ấy và ngươi không oán không thù, cái gì cũng chưa thấy......" Bạch Thước chỉ vào Trọng Chiêu dưới tàng cây: "Làm yêu cũng phải có tín nghĩa! Thả huynh ấy, coi như ngươi trả ta một cái mạng!"
Bạch Thước rống xong một hơi, trừng mắt nhìn Phạn Việt.
Phạn Việt lặng im nửa ngày, đột nhiên mở miệng, "Có phải ngươi xem thoại bản nhiều quá không?
Bạch Thước sững sờ.
"Ai nói cho ngươi, rằng yêu quái phải có tín nghĩa?"
"Ngươi..." Bạch Thước im lặng, đang định nói tiếp thì Phạn Việt đã trở tay, một đạo yêu quang bổ nhào lên cổ Bạch Thước.
Má nó! Lại tới nữa! Một trận choáng váng ập tới, Bạch Thước chậm rãi nhắm mắt ngã trên mặt đất.
Gương mặt lạnh nhạt của Phạn Việt khắc trong đồng tử không cam lòng của nàng, không biết vì sao, đáy lòng Bạch Thước lại có chút ủy khuất, nàng dùng hết sức lực cuối cùng, vươn tay về phía Phạn Việt.
Nhìn cái gì thế, yêu quái xấu xa. Ta đã dùng máu mình cứu ngươi, tốt xấu gì nhà ngươi cũng phải giữ lại cho ta một cái mạng chứ!!!!!
Lòng bàn tay Bạch Thước được quấn bằng lụa trắng, ẩn hiện vết máu đỏ. Không biết Phạn Việt có nhìn thấy hay không, nhưng tại khoảnh khắc Bạch Thước ngã xuống, một đạo yêu quang nhanh chóng đảo qua, nhẹ nhàng tiếp lấy nàng, khẽ đặt nàng dựa bên người Trọng Chiêu.
"Rõ ràng ngươi chỉ cần nhìn là đã biết cô ấy là một phàm nhân bình thường, sao lại còn thích chọc ghẹo người ta thế?” Long Nhất Trư bay khỏi từ tay áo, ngồi vắt chân giữa không trung tra hỏi.
Phạn Việt lại không đáp nó, chỉ hỏi, "Vì sao máu của cô ta lại có thể đánh thức ngươi?"
"Thiên tài địa bảo sinh cùng với thiên địa, yêu lực của ngươi với tới thiên địa, tất nhiên người này cũng là được trời đất sinh ra rồi. Trên thế gian này, có vài người sở hữu huyết mạch thiên phú dị bẩm, là huyết dẫn tốt nhất. Tuy rằng, nha đầu này là phàm nhân, không có nửa phần tiên cách, nhưng thật trùng hợp, máu cô ấy vừa hay phù hợp với hồn lực của ta, nên mới có thể đánh thức ta. Bất quá......" Long Nhất Trư nhún nhún vai, run run đôi cánh nhỏ: "Dù gì cô ấy cũng là một phàm nhân, đánh thức ta một lần, sẽ tổn hại mười năm tuổi thọ của mình, đáng tiếc, bình thuốc tốt như vậy, lại không dùng được mấy lần!"
Long Nhất Trư cười tủm tỉm, bay về phía Bạch Thước. Bỗng nhiên, ở nơi xa xăm xuất hiện vài đạo tiên lực đang vọt lại. Phạn Việt nhíu mày, y cuốn lấy Long Nhất Trư bay lên trời cao.
Ngay sau đó một khắc, đám người Thanh Y đã xuất hiện bên bờ sông, chỉ kịp bắt gặp một đạo ngân quang vừa mới tan biến ở phương xa. Thanh Y định bụng đuổi theo, thì tiên tướng bên cạnh hô lớn.
"Quân thượng! Ở đây có người!"
Thanh Y kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Bạch Thước và Trọng Chiêu đang hôn mê dưới tàng cây, Thanh Y vội vàng tiến lên, kiểm tra thương thế của hai người, thấy hai người chỉ bị thương nhẹ ngoài da, mới thở phào nhẹ nhõm. Một đạo tiên lực vọt ra từ lòng bàn tay hắn, vết thương khắp người Trọng Chiêu và Bạch Thước biến mất.
"Không sao, chỉ trầy xước ngoài da thôi."
"Quân thượng, nên xử lý hai người này như thế nào đây?”
"Nhìn cách ăn mặc của hai người hẳn là con cháu nhà giàu, chắc ra ngoài dạo đêm gặp trúng Yêu Tộc. Hỏi thổ địa về thân phận bọn họ rồi đưa cả hai về nhà đi.”
"Vâng, quân thượng."
Thanh Y quay người, không chậm trễ, đuổi theo hướng ánh sáng bạc đang bỏ trốn.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Phải nháy mắt mấy cái.