• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Khải giật cả mình, đi vào Trích Tinh Các, rồi cất bước về phủ Tinh Nguyệt.

Đối mặt với con mắt khiển trách của ba vị thần khác, Huyền Nhất nhún vai, lộ ra vài phần tức giận.

“Rốt cuộc cũng được hành sự ở địa bàn của hắn, bản tôn muốn mở lời trước với hắn một tiếng, để đại sự của bản tôn có thể thuận lợi tiến hành.”

Mấy lần xém hủy diệt Tam Giới, còn đại sự nào mà ngươi làm không được nữa không?

Ba người đều nghĩ như vậy, nhưng không ai chịu cất tiếng.

Những việc Huyền Nhất làm lúc này tóm lại không phải chuyện xấu, muốn biết đúng hay sai, phải đợi thêm mấy năm nữa mới biết được.

Chỉ chốc lát sau, tại phủ Tinh Nguyệt ẩn phía sau rừng Đào Uyên xuất hiện thân ảnh của Thiên Khải.

Y lặng lẽ đứng dưới tàng cây cạnh dòng suối nước một hồi lâu, đột nhiên ngồi hẳn xuống dưới tựa mình vào gốc cổ thụ. Trong nghìn năm qua, bên cạnh y chả có gì ngoại trừ bình hồ lô đựng nước suối của rừng Đào Uyên được giắt bên hông kia.

Từ xa, Thượng Cổ thoáng bắt gặp một màn này, trong lòng có chút lòng chua xót. Không biết là vì y, hay là vì Nguyệt Di ngày xưa ở Trích Tinh Các đã từng dặn dò nàng.

Nàng quay đầu nhìn Bạch Quyết, đột nhiên mở miệng nói: “Có một năm kia, vào dịp sinh nhật chàng, ta đã tặng chàng ba xe rượu, còn nhớ không?”

Bạch Quyết hơi hơi ngây người, gật đầu, “Đương nhiên.”

“Ta đã bỏ ra tận mười năm vì chàng mà đi gom được ba xe rượu quý khắp Tam Giới, vì sao cái hôm sau ngày ta đưa đến, chàng lại rời khỏi Thần Giới chứ?”

Chích Dương và Huyền Nhất một bên vểnh tai, vẻ mặt tràn đầy tò mò nhìn Thượng Cổ với Bạch Quyết.

Loại chuyện quỷ quái này cũng từng phát sinh hay sao?

Bạch Quyết từ trước đến nay vốn luôn trầm ổn, bỗng nhiên thoáng vẻ lúng túng. Giọng nói quả thực không lớn, nhưng ba người trong Trích Tinh Các vẫn nghe rõ rành mạch.

“Ngày đó, nghe nói cũng có ba xe rượu quý được đưa vào thần điện của Thiên Khải.”

Sáu vạn năm đã qua rồi, mà câu này lại tỏ rõ mười phần đố kị.

“Ôi ~” Huyền Nhất kéo dài âm điệu, nhìn về hướng rừng đào, mười phần hả hê, ” Mấy năm ta không có ở Thần Giới, tuổi trẻ của các ngươi khiến ta phải mở to mắt ghê!”

Chích Dương nháy mắt ra dấu với Huyền Nhất, ý bảo hắn đừng đổ dầu vào lửa nữa. Ma Thần hừ nhẹ một tiếng, hận không thể bắc cái loa, nói to cho cả Thần Giới về mấy mẩu chuyện tốt của tứ đại chân thần đây.

“Không phải muội đưa đâu.” Đáy mắt Thượng Cổ lộ vẻ bất đắc dĩ, “Đống rượu quý trong điện của Thiên Khải, vốn không phải là muội gửi đến đâu.”

Bạch Quyết ngẩn người, như đột nhiên đã hiểu được chuyện gì liền nhìn hướng rừng Đào Uyên. Nhưng lần này, hắn không phải tìm Thiên Khải, mà là phủ Tinh Nguyệt nấp sau rừng Đào Uyên.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Thượng Cổ.

Thượng Cổ gật đầu, “Năm đó, ta cũng không biết sinh nhật chàng Nguyệt Di lại đưa ba xe rượu quý đến thần điện của Thiên Khải.”

“Thiên Khải. . .” Thấy Bạch Quyết không nói gì, đến lượt Chích Dương trước nay không tò mò chuyện riêng của chúng thần, cũng không nhịn được mà hỏi, “Không biết à?”

Thượng Cổ lắc đầu, chậm rãi nói: “Theo như ta nghe ngóng, huynh ấy không biết.”

Thượng Cổ rủ mắt, “Sau cái đó, chính là Hỗn Kiếp.”

Nghe được câu này, Trích Tinh Các nhất thời trầm trong một mảnh lặng im.

Hơn sáu vạn năm qua, điều bi thương khó tả nhất ở Hỗn Kiếp năm đó chính là cái chết của Nguyệt Di.

Nếu không, Thiên Khải cũng sẽ chẳng cố chấp mà tìm kiếm hồn phách Nguyệt Di nhiều năm như vậy.

Bốn người họ không ai có hứng thú ngắm cảnh, thưởng rượu cả. Thượng Cổ dắt Bạch Quyết trở về Triêu Thánh Điện, còn Huyền Nhất không còn vẻ chán đời, băng lãnh như ở Cửu U, hắn kéo tay Chích Dương trong miệng liên tục lẩm bẩm “Đại sự”.

Hồi lâu sau, Thiên Khải đang dựa vào tán cây cổ thụ trong rừng Đào Uyên mới mở mắt, y chăm chú dõi theo dòng suối róc rách, mặt nước phản chiếu hình ảnh quạnh quẽ ở phủ Tinh Nguyệt.

Đột nhiên y cười lớn một tiếng, “Nguyên lai là như vậy!.”

Nhưng trong nụ cười kia không rõ rốt cuộc là vị đắng chát hay là cảm giác áy náy.

Nguyên lai tưởng rằng, chỉ là thiếu bạn thân một cái mạng, nhưng thực ra y còn nợ nàng một mảnh tình từ sáu vạn năm trước.

Hơn sáu vạn năm Nguyệt Di ra đi, có lẽ không ai biết nàng ấy vốn đã làm gì, đã yêu ai, đã hi sinh thế nào.

Tựa như ba xe rượu quý phủ đầy bụi ở thần điện của y. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, mà y chưa từng đụng vào đó.

Thiên Khải đứng dậy, không hề liếc hướng phủ Tinh Nguyệt, mà đi thẳng về phía rừng Đào Uyên .

Một ngôi sao sáng xẹt qua trên nền trời của Thần Giới, thần lực mênh mông cuồn cuộn chấn động khắp bốn phương.

Chư thần bên trong Thần Giới kinh nghi, giương mắt nhìn bầu trời, chỉ kịp thấy kết giới Thần Giới bị xé nứt một đường rộng nửa trượng, một cỗ yêu thần lực dồi dào bủa quanh khắp ngõ ngách.

Vương lão ngũ tôn quý đã trở về Thần Giới thượng cổ sao? Các nữ thần còn chưa kịp mừng rỡ, thì cỗ yêu thần lực kia đã vụt biến mất ở nơi chân trời.

Lại rời đi tiếp ư? Lần này sẽ kéo dài được bao nhiêu năm? Trong thần điện, các nữ thần ngoài mặt thở dài, bên trong nhủ thầm rằng không dám gả cho một kẻ lãng tử như Thiên Khải.

***

Tại Trích Tinh Các, Thượng Cổ cùng Bạch Quyết dõi theo Thiên Khải biến mất khỏi Thần Giới.

Bạch Quyết nhìn về phía Thượng Cổ.

“Đã sáu vạn năm rồi, vì sao nàng đột nhiên nói cho Thiên Khải biết vậy?”

“Nếu như có một ngày, Nguyệt Di có thể trở lại thế gian.” Lời nói Thượng Cổ ẩn chứa sự xa xăm và hồi tưởng.

“Tỷ ấy nhất định sẽ hy vọng người tìm được mình, chính là Thiên Khải.”

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi dạo này tuy hơi mập mà được cái siêng năng à nhen

Mặc niệm: Hy vọng đừng chỉ siêng năng mỗi một ngày hôm nay, cố lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK