• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận thấy thanh âm bên ngoài thùng nước càng ngày càng yên ắng, hai người dần dần trở nên sốt sắng, dù bọn họ không sợ trời không sợ đất nhưng dẫu gì cũng chỉ là hai đứa con nít bảy tám tuổi. Ngày thường, họ quen được chiều chuộng, nên chưa từng trải qua cảnh này bao giờ.

“Đều là tại muội! Ngoan ngoãn xem hoa đăng không chịu, lại muốn xem xiếc ảo thuật gì đó, thế nên bây giờ mới bị người ta trói lại, làm sao đây?” Người đang lạnh lùng khiển trách chính là trưởng tỷ Bạch Hy.

“Hoành thánh Tô Châu tỷ muốn ăn cũng đâu phải ở thành Nam, dựa vào gì mà đổ thừa một mình muội chứ?” Cô nhóc đang tức giận chính là Bạch Thước, đôi mắt trong trẻo liếc ngang liếc dọc, rõ ràng trong lòng vô cùng đuối lý và áy náy nhưng lại một mực không chịu thừa nhận.

Hai người cùng một bào thai do mẹ sinh ra. Từ lúc chớm chào đời đã ở bên nhau, không cần phải nói thành lời, chỉ bằng một ánh mắt đã biết đối phương đang nghĩ gì. Tuy rằng miệng đang ngậm giẻ lau, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến trận đấu võ mồm bằng ý niệm của hai người.

Đột nhiên xe bò gấp rút dừng lại, trán hai người đồng thời va vào thùng đồ ăn cặn, phát ra một tiếng rên đau đớn, vừa thối vừa đau. Hai tỷ muội vội vàng nhìn lại đối phương, trông thấy sự lo lắng trong mắt của nhau liền quay đầu đi không “Đấu võ mồm” nữa.

Xe bò không chạy về hướng nam nữa mà quay ngược lại.

Không phải vừa ra khỏi thành sao? Lẽ nào lại quay vào thành à, ánh mắt Bạch Hy sáng lên, dần dần lại cảm thấy không đúng, khuôn mặt nhỏ bắt đầu trắng bệch.

Đây không phải tiếp tục đi về phương nam, mà là vòng quanh tường thành tiến về hướng bắc. Ngay từ đầu người bắt các cô đã sớm muốn tới phương bắc rồi, chạy qua nam thành chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.

Ngoại thành phía Bắc có gì đây? Ngoài hoàng lăng thì còn gì nữa chứ? Liệu cha có tìm được hai người không? Không biết bây giờ mẹ đang lo lắng đến mức nào nữa?

Bạch Hy và Bạch Thước nhìn nhau, đột nhiên Bạch Thước sít qua, cọ cọ vào trán Bạch Hy.

“A Hy, đừng sợ, muội sẽ bảo vệ tỷ thật tốt, có cơ hội tỷ nhất định phải chạy trước!”

Tất nhiên Bạch Hy nhìn là đã hiểu ý tứ trong mắt Bạch Thước, đáy mắt cô hiện lên vẻ tức giận, lập tức lắc đầu.

Bạch Thước cấp bách vùng vẫy, “Ưm ưm” hai tiếng.

Một tiếng gõ vang lên thùng đồ ăn cặn, người kia lạnh giọng quát: “Ngoan ngoãn nghe lời cho lão tử, bằng không lão tử bán các ngươi cho Câu Lan Viện bây giờ!”

Một đường quyền giáng mạnh xuống thùng đồ ăn cặn đã làm chấn động cả hai người khiến da đầu tê dại một trận, nhịp tim liên hồi đập nhanh. Vì vậy hai tỷ muội không dám lộn xộn nữa, nhỏ giọng ghé sát vào nhau.

Nghe được ba chữ Câu Lan Viện, Bạch Thước rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi, cô liếc mắt nhìn đích tỷ vẫn luôn trầm tĩnh, chợt sốt vó lộ chuyện Bạch Hy bị bán vào Câu Lan viện.

A Hy tương lai phải làm Hoàng Hậu, cô bị bán hay không chẳng quan trọng, nhưng chỉ mong ngàn vạn lần rằng A Hy không được xảy ra chuyện.

Nếu không phải do cô nghe bá tánh đầu đường bàn tán mới chạy đến Nam Thành xem ảo thuật, xúi giục A Hy đánh lạc hướng những hộ vệ âm thầm bảo hộ hai người, thì đã không bị kẻ xấu thừa cơ bắt đi rồi.

Nhưng, hai kẻ kia bắt cô và A Hy làm cái gì? Bọn họ là kẻ thù của cha, hay là muốn bắt các cô bán lấy tiền?

Bạch Thước áy náy cúi đầu, bị thùng đồ ăn cặn tối om dày vò đến nỗi nhức mỏi khắp người, nhưng cô vẫn chịu đựng không nhúc nhích.

“Đại ca, hai đứa nhỏ hôm nay đúng là không tồi, vừa nhìn là đã thấy có linh khí.”

Ngoài xe bò, Tiền Nhị gầy yếu còng hết cả lưng, hắn chà xát cổ tay đầy hắc khí, quay đầu nhìn thoáng qua thùng đồ cặn phía sau, tay nắm dây cương kích động đến run rẩy: “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục sống những ngày tháng đẹp đẽ này nữa được không ?”

Tiền Đại bình tĩnh hơn nhiều, hắn nhớ lại dáng vẻ hai đứa con nít trong thùng đồ ăn cặn, cảm thấy tuổi tác hai đứa tuy nhỏ nhưng lại rất có quý khí. Hắn cau mày: “Linh khí tốt như vậy, chắc không phải con cháu thế gia chứ? Kinh thành ngự dưới chân thiên tử, nếu dính líu tới con cháu thế tộc, kinh động Đại Lý Tự, e là sau này chúng ta hành động khó khăn lắm đấy.”

“Sao có thể chứ đại ca, tuy hai đứa này trông có vẻ phú quý, nhưng ta nhận ra quần áo trên người bọn họ chỉ là vải Giang Nam bình thường, bên cạnh cũng chỉ có một thị vệ đi theo, cùng lắm là con cái nhà phú quý thôi, tuyệt đối không phải con cháu thế gia gì đâu. Hơn nữa, tiểu thư thế gia quyền quý có ai nhỏ như vậy đã có thể xuất phủ du ngoạn?”

Bạch Hy và Bạch Thước trong thùng đồ nghe vậy thì khóc không ra nước mắt, Đại Tĩnh thật sự có tiểu thư của một nhà quyền quý nọ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tự tại như thế đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK