Lúc này bên ngoài núi Mộc Khiếu, Trọng Chiêu cưỡi ngựa đi đầu, Phục Linh đi theo bên cạnh hắn. Phía sau hai người là một đội hộ vệ trang bị tinh lương, nhìn sơ qua, số lượng tuyệt đối không thấp hơn năm trăm người.
“Phục Linh cô nương, có phải cô nói chỗ này không?” Trọng Chiêu chỉ vào núi Mộc Khiếu, giơ roi hỏi.
“Đúng thế, đêm đó tối quá, tuy ta hôn mê, nhưng không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy một vị cô nương bị một đám sơn phỉ bắt vào trong núi, đoán rằng chắc là lệnh muội.”
Trọng Chiêu mắt lộ vẻ lo lắng, vô cùng tức giận, “Dám động vào A Thước, ta sẽ lật tung ngọn núi này, làm thịt đám cặn bã ấy! Phục Linh cô nương, trong người cô có thương tích, ta cho người đưa cô về thành trước, miễn cho lát nữa đánh nhau làm ngộ thương cô nương.”
Ánh mắt Phục Linh lóe lên: “Cũng được, nhưng công tử khi vào núi, cần coi chừng chuyện này…”
“Chuyện gì?” Trọng Chiêu thấy Phục Linh ho khan, thì xích lại gần một chút: “Phục Linh cô nương, cô không có việc gì thì…”
Phục Linh đột nhiên quay đầu, phun một ngụm khói nhẹ về hướng Trọng Chiêu. Làn khói nhanh chóng bay vào mắt hắn, đôi mắt trong suốt của Trọng Chiêu dần trở nên mê mang.
“Trong núi hiểm trở, Phục Linh vẫn nên cùng công tử vào núi, cửa trại cực khó tìm, không bằng chia làm một đội mười lăm người, tản ra tìm kiếm trong núi, công tử cảm thấy như thế nào?” Giọng Phục Linh quỷ mị, chầm chầm nhìn Trọng Chiêu.
“Rất… được…” Trọng Chiêu chậm rãi mở miệng, sau đó quay đầu, “Theo lệnh, tiến vào núi!”
“Rõ!” Một đám hộ vệ không ai phát giác sự dị thường trên người Trọng Chiêu, bọn họ nghiêm chỉnh nghe lệnh tiến vào núi. Rất nhanh sau đó, sau lưng Trọng Chiêu chỉ còn mỗi thị vệ hắn mang từ trong kinh ra.
Mấy đạo hư ảnh ánh tím nhanh chóng rời đi theo sau lưng đám hộ vệ, thoáng cái đã biến mất khỏi khu rừng.
“Đi thôi, Trọng công tử.” Phục Linh nhếch miệng kêu, vỗ vỗ đầu con ngựa của Trọng Chiêu, dẫn mọi người thong dong đi vào trong núi.
***
Kinh thành, tại chính sảnh phủ thừa tướng.
Chén trà trong tay Trọng Thái nặng nề rơi xuống đất, ông nổi cơn thịnh nộ: “Ngươi nói cái gì? Tên nghiệt súc kia điều động đội thị vệ của Trọng Phủ đến Duy Thành sao?”
Quản gia nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu, “Người trong thôn có nói, tiểu thiếu gia cầm con ấn riêng của tướng gia, bọn họ không dám làm trái .”
“Hoang đường!” Trọng Thái phất tay áo: “Ngươi đi mau, tự mình đi Duy Thành, đem tên súc sinh kia trở về cho ta!”
“Nhưng tiểu thiếu gia đi tìm Bạch tiểu thư, nếu không tìm được Bạch tiểu thư trở về, chỉ sợ khó ăn nói với Bạch Tướng quân. . .”
Sắc mặt Trọng Thái cứng đờ, ông thở dài: “Hai cái đứa này thật hồ nháo! Ta sẽ viết một lá thư, ngươi đi Duy Thành, để Triệu Tri phủ giúp ngươi, đưa hai đứa nó bình an trở về.”
“Vâng, tướng gia.” Quản gia quay người định đi gấp, thì giọng nói Trọng Thái lại vang lên.
“Nhớ kỹ, việc này làm kín đáo một chút, đừng để người khác biết! Nếu không hai nhà Trọng, Bạch chúng ta sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành mất!”
“Rõ!”
***
“Còn chưa kịp hỏi, Tiểu Bạch này, đệ là người nơi nào vậyi?”
Dưới tán cổ thụ cao chọc trời, ánh mặt trời uể oải chiếu vào. Mộc Phàm và Bạch Thước cất bước trong rừng, ngược lại có phần tĩnh mịch cách biệt với nhân thế.
“Ta à, nhà ở một cái xóm nhỏ gần Duy Thành. Chẳng phải đầu năm nay không tốt sao, cha ta kêu ta đến phương nam tìm việc vặt, kiếm chút bạc nuôi nhà.” Tay Bạch Thước đang cầm nhánh cây, tùy tiện nói đại.
“Thật sao?” Khóe miệng Mộc Phàm khẽ mỉm cười, nhàn nhã đi dạo.
Bạch Thước không nghe rõ y nói cái gì, vừa quay đầu lại, thì thấy thiếu niên đang cười nhìn về phía nàng: “Phải rồi, đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch rời nhà đúng không, chắc hẳn chưa từng đến núi Mộc Khiếu nhỉ?”
Bạch Thước xoa bàn tay: “Nơi tà môn, quỷ dị như thế, có mời ta cũng không thèm tới.”
“Vậy hôm qua, đệ bị bắt vào núi, có thấy thứ gì kỳ lạ không?”
“Thứ gì kỳ lạ sao?” Bạch Thước dừng bước, bình tĩnh nhìn lại về hướng Mộc Phàm. Mộc Phàm khẽ mím môi, hai tay khoanh trước ngực, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Thật mà!”
Mi tâm Mộc Phàm khẽ động, y lại gần Bạch Thước hai bước: “Ồ? Là cái gì vậy?”
“Huynh đó!” Bạch Thước nhếch miệng cười một tiếng, “Hôm qua, ta bị đánh ngất xỉu rồi bị đưa vào núi. Vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy huynh trong kho củi. Lúc sau bị thổ phỉ truy đuổi, hoảng hốt chạy bừa ai ngờ hôn mê bất tỉnh, tỉnh dậy lại nhìn thấy huynh nữa, huynh thấy mình có kỳ lạ không?”
Mộc Phàm im lặng, khóe miệng bĩu lại.
Bạch Thước nhìn bộ dáng kinh ngạc của y, bèn cười ha hả, nàng vỗ vỗ vai y, “Thôi thôi, ta không đùa huynh nữa. Ta chưa từng thấy trong núi có gì kỳ quái cả, nhưng mà ngoài núi thì có đấy.” Bạch Thước vừa đi vừa nói, vẻ mặt tức giận, “Hôm qua ở thôn trang ta nhặt được một con lừa, cho nó ăn uống thoải mái. Vốn dĩ trông chờ nó đưa ta đi đến phía nam, không nghĩ tới con lừa đó không có nghĩa khí, gặp đám sơn phỉ ăn cướp, không nói hai lời mà đá ta xuống rồi chạy mất, còn làm lãng phí của ta hai cân cỏ khô! Mộc huynh, huynh phân xử xem, một con lừa, làm sao có thể không có đạo đức như vậy? !”
Bạch Thước vừa nghĩ đến con lừa hôm qua, cảm xúc trong lòng dựng lên đỉnh điểm, chợt thấy Mộc Phàm bỗng nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” Bạch Thước nghi hoặc.
“Đệ nói… Là nó?” Mộc Phàm hất cầm về phía trước.
Bạch Thước quay người, đụng trúng một đôi mắt đen láy vô tội, cái thứ trong miệng con vật ấy là hai nhánh cỏ khô còn chưa ăn xong.
Con lừa “Thiếu đạo đức” kia nằm mơ cũng không ngờ tới ngày sơn thủy tương phùng như hôm nay lại nhanh tới như vậy. Nó run rẩy phì phò một cái, đầu lưỡi cong lên nuốt trọn hai gốc cỏ khô kia, nhanh như điện quay đầu, cũng không nhìn lại, co giò bỏ chạy.
“Bà mẹ nó! Con lừa chết tiệt kia, ngươi đứng lại cho lão tử!”
Hai mắt Bạch Thước bốc hỏa, hoàn toàn quên mất chuyện ổ thổ phỉ, nàng rút hết sức lực đuổi theo hướng con lừa.
Giữa rừng núi, cả đàn sói và bọn sơn phỉ đang đồng thời chạy vọt về phía Bạch Thước.
Ngoài núi, Phục Linh và Trọng Chiêu đang đứng chung một chỗ, phàm nhân không thể thấy mê chướng trước mặt. Nhưng, Phục Linh biết, bọn họ đang chân chính đứng trước sơn môn núi Mộc Khiếu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch: Khi nào tui mới có thể tu thành tiên thế?
Tinh Linh: Nằm mơ à, còn xa lắm.
Tiểu Bạch: Sớm viết cho xong sớm có phải tốt không? Dù sao cô cũng lười mà?
Tinh Linh: Cô muốn hồi kinh hả?
Tiểu Bạch: Dạ hông hông, ngài nghe nhầm rồi. . .
Tinh Linh: Mai sẽ an bài.