• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ là để cho những người này hưởng chút duyên lành thôi, đã biết ủ rượu ngon thì xứng đáng có được phúc báo này.”

Nếu như những người có tài ủ rượu giỏi như vậy chết sớm, ai sẽ thay Bạch Quyết ủ rượu? Trong lòng Thượng Cổ rất rõ ràng, chuyện rải phúc báo này nếu không phải trời xui đất khiến bị Bạch Quyết cản trở, thì nàng vẫn tình nguyện nuôi dưỡng đám phàm nhân này.

Bạch Quyết biết nàng làm việc không theo khuôn mẫu nào, cho rằng tính nàng còn trẻ con, nhưng cuối cùng vẫn không khiển trách.

“Muội lấy rượu Vô Hoa ở đâu thế? Chỗ Chích Dương hay sao?”

Thượng Cổ vừa rồi mới định hùng tâm tráng chí một trận, bây giờ bị chất vấn bởi Bạch Quyết vốn còn chưa nhìn thấu tâm ý của mình, nhất thời đã thành dáng vẻ con rùa đen rút đầu, cười ha hả: “Đúng vậy, đúng vậy. Những năm này, không biết lão đại có gì không mà toàn chú tâm cất rượu. Ta nhàn rỗi không có gì làm, xin huynh ấy một vò hạ phàm đấu rượu chơi.”

“Nếu như muội muốn, thì đến thần điện ta lấy là được. Năm nào cũng được chuyển tới một vò, rượu trong các còn dư bốn năm hũ. Không cần đi qua chỗ huynh ấy lấy đâu ha?”

Thượng Cổ vốn hay lười biếng, bình thường đấu một trận rượu còn không chịu, vậy mà mười năm nay hạ giới tìm rượu, rõ ràng là không đúng. Chẳng lẽ nào…

Bạch Quyết đương nhiên hiểu rõ sở thích của bản thân. Đáy lòng đột nhiên cả kinh, ngay sau đó lại tràn ngập một niềm vui nho nhỏ.

Chẳng lẽ Thượng Cổ sưu tầm rượu ngon là vì cho mình? Trong đầu Bạch Quyết dấy lên một hồi tưởng tượng, nỗi lòng bất động ngàn vạn năm tự dưng nổi lên gợn sóng ngàn dặm, kèm theo chút bất định hướng.

Thượng Cổ sợ Bạch Quyết phát hiện ra manh mối, liền liên tục gật đầu, một lòng muốn chuyển chủ đề.

Không biết Bạch Quyết lần này thế nào, đột nhiên giọng trầm xuống, lại còn tra hỏi đến cùng, “Muội không thích rượu, xuống hạ giới kiếm rượu chi vậy?”

Đúng là sợ gì gặp nấy, Thượng Cổ hít sâu một hơi, muốn giấu tâm ý của mình, nói chuyện lung tung: “Mấy người các huynh đều thích rượu mà, ta thắng nhiều rượu thì quay về Thần Giới lấy làm quà sinh nhật thôi.”

Đều thích rượu à? Trong đầu đang tràn ngập bối rối thì một chữ “đều” này đã khiến hai mắt Bạch Quyết tối sầm lại, tâm tư trong lòng mới nảy sinh thì bị dẹp đi hết, đôi mắt bình tĩnh trở lại. Sau nửa ngày trời, hắn không chịu nói câu nào, đợi đến khi Thượng Cổ cảm thấy có chút không đúng, hắn mới lui về phía sau vài bước, đáy mắt không gợn sóng.

“Thì ra là thế, sinh nhật năm nay, ta đợi quà của muội.”

Thượng Cổ Giới có bốn vị chân Thần, ngoài Bạch Quyết, thì Thiên Khải cũng rất thích uống rượu.

Nguyên là cho rằng nàng cố ý, thì ra là mình suy nghĩ nhiều.

Bạch Quyết cuốn lấy tay áo, còn không kịp tự giễu bản thân thì tay đã bị người một người khác nắm lấy.

Thượng Cổ chưa khôi phục tiên thân, vẫn là một bộ tấn y ban nãy, nàng nắm lấy tay Bạch Quyết, nở nụ cười trong veo.

“Khó mà xuống được hạ giới, hôm nay vừa lúc là lễ Thượng Nguyên ở nhân gian, huynh giúp ta quan sát dân tình ở nhân gian đi, rồi về Thần Giới cũng không muộn mà.”

Nàng nói xong thì lôi người thanh niên tiến vào đám người. Người thanh niên vì dáng vẻ tươi cười ấy mà đáy lòng rung động, họ nắm tay nhau thật chặt, đến cuối vẫn không buông.

Rằm mười lăm – tết Thượng Nguyên, là dịp nhân gian đoàn viên, lời này từ xưa đến nay đúng là không sai.

Trong Thần Giới thượng cổ, ở phủ Tinh Nguyệt, Nguyệt Di vừa gặm dưa vừa thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng này trong Thủy Kính.

“Hai tên đầu gỗ này, uổng công ta hao tâm tổn trí tác hợp nhân duyên cho hai người, vậy mà còn không chịu rõ tâm ý nhau… Tuổi hai ngươi cộng lại còn già hơn cả Thần Giới, đúng là không biết ăn gì mà lớn nổi…”

Nữ thần Tinh Nguyệt tự mình than thở. Thấm thoát đã hơn nửa năm, chớp mắt một cái đã vèo đến sinh nhật của Bạch Quyết và Thiên Khải.

Từ sớm tinh mơ, Thượng Cổ đã phân phó thần vệ trong điện chuyển đống rượu quý mà mình đã tận tâm đấu rượu dưới hạ giới suốt mười năm kia, cộng với chín hũ nữ nhi hồng ở quán rượu Tần Sở đến điện của Bạch Quyết.

Lô rượu được chuyển từ thần điện của Thượng Cổ, rêu rao khắp nơi, tất thảy được ba xe, cả Thần Giới ai cũng phải bất ngờ.

Thượng Cổ nghĩ thầm, mặc dù không thể sánh bằng tâm niệm âm thầm bao vệ mình mấy vạn năm nay của Bạch Quyết nhưng đây dù gì cũng là công sức mười năm của lão bà ta đây! Tóm lại, cứ coi là lễ vật hỏi cưới đi. Thượng Cổ thích thú nằm trong Trích Tinh Các đợi đến sinh nhật của Bạch Quyết, nàng mong ngóng chờ đợi đến một ngày nào đó mình sẽ được bước vào thần điện của người ấy, vui vẻ ôm lấy vị hôn phu của mình.

Lúc Bạch Quyết nghe thấy tin này, trong lòng kinh ngạc mừng rỡ, nhưng lại không dám tự mình đa tình như hồi trước, một mình trầm ngâm rồi phân phó với thần vệ.

“Điện Thiên Khải có bao nhiêu lễ vật, thăm dò rồi báo lại.”

Không lâu sau, thần vệ báo lại.

“Hôm qua giờ dần, cửa sau điện của Thiên Khải có ba xe rượu, nghe người giữ cửa nói, toàn là thượng phẩm.”

Thần vệ lo sợ báo lại, không dám giương mắt nhìn lên. Trên đầu là một hồi lặng yên, cuối cùng chỉ truyền đến một tiếng thở dài.

Vì người mình thích mà hắn ngược lại bị người ta dùng danh nghĩa người khác cự tuyệt.

Chẳng biết tại sao, năm thứ mười ba vạn bảy nghìn tám trăm năm theo lịch Thượng Cổ, hôm trước ngày sinh thần, chân thần Bạch Quyết hạ giới, mấy vạn năm nay vẫn chưa thấy bóng dáng.

Công cuộc lấy chồng của Thượng Cổ cuối cùng không thể thành, nàng suốt ngày tốn thời gian si ngốc ở phủ của Nguyệt Di mà than thở.

Nguyệt Di chẳng biết tại sao, gần đây bản thân mình lại thờ ơ đến tất cả mọi thứ. Nàng đảo mắt liên hồi.

“Trời ơi, sao khó quá vậy! Đuổi theo vị hôn phu của mình sao mà khó quá đi, lòng của nam nhân đúng là thâm sâu như đáy biển a a a a ~ Tỷ nghĩ thử chàng đã đi đâu rồi ~ “

Thượng Cổ mỗi ngày đều hỏi cùng một câu, Nguyệt Di tựa ở phía cột hành lang, nhìn về hướng tây bắc, nhịn không được mà than thở.

“Sớm biết cách của muội không đáng tin như thế, ta chắc chắn sẽ không học theo muội cái kiểu yên lặng kính dâng, gì mà có công mài sắt, có ngày nên kim rồi. Tặng người ta tận ba xe hảo tửu, vậy mà chẳng có tí tiến triển nào. Thiệt thòi cho ta chạy đôn chạy đáo Tam Giới Bát Hoang tận mười năm nay quá, cả sinh nhật mà hắn còn không quay lại Thần Giới…”

Hớn nàng nhìn, vừa hay là điện của Thiên Khải.

Thượng Cổ một lòng nhớ nhung Bạch Quyết, không nghe thấy mấy câu lầm bầm của Nguyệt Di. Chỉ muốn Bạch Quyết mau nhanh quay lại Thần Giới, quả thật lòng nàng lúc này rất mong được ôm người ta rồi.

Hai người ngồi trong Trích Tinh Các chờ đợi mấy năm, mà vẫn mãi chưa thấy Bạch Quyết hay Thiên Khải trở về.

Không biết có phải chính là bóng tối đã được định trước hay không. Một năm kia, chưa kịp tới sinh nhật của Thiên Khải, thì hắn đã độc thủ Càn Khôn Các, biết được Hỗn kiếp sắp giáng xuống, lập tức từ đó hạ giới, không thấy trở về.

Thượng Cổ không đợi Bạch Quyết trở về được, mà ngược lại, nàng mong ngóng tin tức về trận pháp diệt thế của Thiên Khải ở hạ giới.

Chích Dương nghe tin về Thiên Khải chân thần mà quay về, cùng nhau bàn đối sách.

Từ ngày đó, trên khoé miệng của nữ thần Nguyệt Di chẳng còn nét lông bông, tinh nghịch nữa. Nàng cũng chẳng đi tứ phía khổ tâm sưu tập báu vật như trước.

Hôm trước ngày Thượng Cổ hạ quyết tâm tuẫn thế cứu Tam Giới, nàng cùng Nguyệt Di uống rượu ở bên trong Trích Tinh Các.

Nguyệt Di hỏi nàng: “Bạch Quyết đã trở về, sao muội còn không nói?”

Thượng Cổ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quay lại nói: “Ta đứng đầu thế giới, là chân thần của Tam Giới, có một số việc nhất định phải làm. Nếu cuối cùng sẽ mất đi, thì thà chưa từng có được.”

Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Nguyệt Di.

“Có chuyện kia, mấy năm nay rất muốn hỏi tỷ.”

“Chuyện gì đó?”

“Tỷ không thích rượu, năm kia vì sao lại đòi ta Vô Hoa Tửu?”

Nguyệt Di sững sờ, lập tức thở dài trầm mặc, cuối cùng mỉm cười: “Không thể tưởng tượng được, cái đầu gỗ phiền phức khó chịu của muội cũng sẽ có ngày thông suốt. Không cần đoán, muội nghĩ sao thì chuyện nó vậy.”

Chân thần Thiên Khải thích uống rượu, chuyện này cả giới ai mà không biết cơ chứ!

Nàng quay người rời đi, trên bậc thang vẫn còn văng vẳng tiếng nói của nữ thần Tinh Nguyệt.

“Ta và muội giống nhau, đều không biết chớp được cơ hội tốt. Nhiều năm trôi qua như vậy, lại phí phạm thời gian. Thượng Cổ, vô luận phát sinh điều gì, hãy thay ta che chở hắn.”

Thượng Cổ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Nguyệt Di. Nếu hiểu được, có lẽ chẳng phải hối hận sau vài vạn năm tiếp.

Ngày thứ hai nàng tuẫn thế không thành công, thượng thần Nguyệt Di mang theo một đoàn người Thần Tộc hạ giới, bỏ mạng trong trận pháp diệt thế của Thiên Khải. Chỉ duy nhất một người nguyên mạng quay về Thượng Cổ Thần Giới, là một tiểu phượng hoàng tầm thường. Khi đó, nàng ta còn chưa trở thành Thiên Hậu Vu Hoán như bây giờ, mà chỉ là một con thần thú tọa hạ (thú cưỡi) của Thượng Cổ mà thôi.

Ngày tin tức truyền đến đó, cũng là một ngày nắng ấm rực rỡ, Thượng Cổ ôm một vò rượu Vô Hoa Quả nhiều năm trước Bạch Quyết đoạt được, say khướt nhìn về hướng phủ đệ của nữ thần Tinh Nguyệt, không ai dám lại gần can ngăn.

Sau này, lại chính là khởi đầu của câu chuyện.

Chân thần Thượng Cổ tuẫn thế, Thượng Cổ Giới bị phong ấn trong cát bụi, chân thần Bạch Quyết một mình cô đơn ở lại, chờ đợi đằng đẵng hơn cả sáu vạn năm.

Hơn sáu vạn năm sau, lúc mọi chuyện đã lắng xuống. Thiên Khải đứng trước bức tượng đá của Nguyệt Di tại cảnh giới Thương Khung, vô tình tìm được trí nhớ ba trăm năm bị cất giấu của Thượng Cổ. Hắn thủy chung không hiểu nổi, vì sao bên trong bức tượng của nữ thần vốn đã mất sáu vạn năm trước, lại ẩn chứa một giọt nước mắt chứ?

Hắn vẫn nghĩ rằng, đó là Nguyệt Di để lại cho Thượng Cổ.

Có rất nhiều sự tình, hắn chưa bao giờ hiểu rõ. Sáu vạn năm trước không biết, sáu vạn năm sau cũng không hay.

Kỳ thật, Thượng Cổ đã nói một câu rất đúng.

Nếu cuối cùng sẽ mất đi, thì thà chưa từng có được.

Đây không chỉ là lựa chọn của Thượng Cổ và Bạch Quyết, mà cũng là cách của Nguyệt Di, chọn cách buông tay.

Chung quy chỉ là tiếc nuối.

Từ trước đến nay, Thượng Cổ luôn mong mỏi chờ một câu nói kia. Ta là Bạch Quyết.

Thế nhưng, còn Nguyệt Di?

Nàng dành cả mười năm cẩn thận, từng li từng tí chưng cất ba xe rượu, vẫn còn bị đóng bụi ở tửu các trong thần điện của Thiên Khải. Hơn sáu vạn năm rồi, mà chưa thấy ai lấy ra cả.

Phiên ngoại 《 Thượng Cổ 》 kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK