• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng đáp xuống trên mặt, có chút chói chang. Người trên giường cau mày, dường như đang chìm sâu trong cơn ác mộng. Trong mộng, yêu lực từ lòng bàn tay thiếu niên mặc hồng y hóa thành hàn băng sắc bén đâm tới trước ngực nàng.

"Không! Đừng có giết ta!" Bạch Thước rít lên một tiếng, giãy dụa ngồi dậy, quang cảnh mơ hồ trước mặt đập thẳng vào mắt. Giường gỗ hoàng lê, huân hương lượn lờ, đúng là nơi nàng đã sống mười mấy năm, Bạch phủ. Sơ Lạc Viện chính là khuê các của nàng, chỉ có điều tân hôn hôm qua còn treo hỉ trướng đỏ thẫm, giờ đã đổi thành bộ dạng thuần tịnh ngày thường.

"Sao mình lại trở lại?" Một cơn đau quặn ập lên trán Bạch Thước, nàng không khỏi xoa xoa trán, từng cảnh tượng xảy ra trước lúc hôn mê hiện lên nơi đáy mắt.

Núi Mộc Khiếu ... Con lừa mất nết... Long Nhất Trư... Thổ phỉ bị chết thảm… Trọng Chiêu hôn mê... Còn có thiếu niên Yêu Tộc lạnh lùng có đôi mắt sát ý ấy.

"A Chiêu!" Bạch Thước lấy lại tinh thần, sắc mặt tái dần, định chạy xuống giường nhưng chân lại mềm nhũn, suýt nữa té ngã.

"Tiểu thư!" Đào Hoa vừa đi vào trong phòng, thì thấy Bạch Thước đã tỉnh, gấp gáp chạy lên trước đỡ nàng dậy, lập tức quay đầu hô to, "Nhanh đi gọi phu nhân, báo tiểu thư tỉnh rồi!"

"Đào Hoa? Chuyện gì đã xảy ra? Ta không phải đang ở Duy Thành sao? Sao lại ở trong nhà?" Đầu Bạch Thước như muốn nổ tung, được ăn cả ngã về không rời nhà cầu tiên, nhưng chưa kịp cầu, xém chút nữa đã bỏ mạng, còn đảo mắt một cái thì đã trở về!

"Tiểu, tiểu thư..." Đào Hoa ấp úng, Bạch Thước vội la lên: "Được rồi, ta hỏi cha! Thật đúng là gặp quỷ rồi!"

Bạch Thước đẩy ra Đào Hoa muốn đi ra ngoài, Đào Hoa nghe xong câu "Gặp quỷ", nhớ tới lời căn dặn của thái tử phi, bèn gắt gao ngăn lại Bạch Thước: "Tiểu thư! Người không thể đi!"

"Đào Hoa!"

"Tiểu thư! Lão gia nói rồi, nếu là nô tỳ để người rời khỏi viện, sẽ không chừa lại bất kỳ mạng của hạ nhân nào ở trong Sơ Lạc Điện nữa!” Đào Hoa trước giờ không cãi lời Bạch Thước mà lúc này lại trông rất quyết tâm.

Bạch Thước dừng chân, bọn họ dù gì cũng là những người lớn lên cùng nàng. Tất nhiên, nàng không can tâm liên lụy đến họ, nhưng trong lòng vẫn đang rất lo lắng, "Ừ, ta không đi, nhưng muội mau nói cho ta biết, sao ta lại quay về được? Còn A Chiêu đâu? Huynh ấy có bình an không?”

Sắc mặt Đào Hoa thay đổi, cứng đờ người ngập ngừng không nói.

"Đào Hoa, muội nói đi! Nếu muội vẫn không chịu nói, ta phải đi tìm A Hy rồi!" Bạch Thước vội la lên.

"Tiểu thư, một con lừa đã đưa người và Trọng thiếu gia trở về.” Đào Hoa đã bị lung lay bởi Bạch Thước, chỉ đành phải nói ra.

Bạch Thước sững sờ, "Lừa? Không phải người ư?"

Đào Hoa lắc đầu, "Hôm đó sáng sớm, cửa kinh thành vừa mở thì trong màn sương mù, người và Trọng thiếu gia được một con lừa đưa về kinh, lừa kia trực tiếp tới phủ tướng quân nhà chúng ta, nó đẩy mở đại môn, chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Hiện tại trong kinh thành lời nào cũng có, lão gia bảo, từ nay về sau không cho người bước ra phủ môn nửa bước.”

Giọng Đào Hoa ngày càng lí nhí, Bạch Thước che trán, nhịn không được hỏi: "Con lừa kia đâu?"

"Lão gia nói con lừa đó cứu được tiểu thư, phải đối đãi thật tốt, đã phân phó người nuôi dưỡng nó ở nhà tranh bên hậu viện."

Bạch Thước nghĩ thầm con lừa này vốn rất thông minh, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Cha chỉ nói không cho ta bước ra phủ môn?”

"Vâng."

"Không bắt ta quỳ ở từ đường? Không bắt ta lĩnh roi à?"

Đào Hoa lắc đầu.

"Không đúng, ta gây ra chuyện lớn như vậy, mà sao lại không cần quỳ ở từ đường cơ chứ…” Bạch Thước không tin, trong đầu hơi choáng váng.

Đào Hoa vội đỡ nàng ngồi trở lại giường, Bạch Thước xoa trán, còn chưa mở miệng, một tiếng gọi thê lương vang lên: “Thước Nhi!”

Bạch phu nhân được thị nữ dìu vào phòng, ôm chặt Bạch Thước: “Thước Nhi của ta, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi!”

"Nương..." Bạch Thước không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi nước mắt của Bạch phu nhân, bèn gấp rút vỗ lưng bà trấn an: “Nương, không sao không sao, chẳng phải con vẫn khỏe mạnh sao!”

"Khỏe gì mà khỏe!" Bạch phu nhân lau đi hàng nước mắt, “Tiểu oan gia này, đã hôn mê nửa tuần, làm nương lo lắng gần chết!” Bạch phu nhân khóc nức nở liên tục, Bạch Thước sửng sốt, nhìn về phía Đào Hoa, lại thấy Đào Hoa lảng tránh ánh mắt, không khỏi hồ nghi.

"Ai nha, nương, người xem con có khỏe như vâm không này!” Bạch Thước lập tức nhảy dựng lên: “Có thể đánh chết một con trâu đó!”

"Con đó!" Bạch phu nhân bất đắc dĩ, kéo ấu nữ lại, di trán Bạch Thước một cái: “Không biết tới khi nào mới có thể hiểu chuyện.”

"Nương, xin lỗi, con lại gây ra rắc rối." Bạch Thước cúi đầu, áy náy: "Con khiến người và cha... Còn cả A Hy mất mặt."

Hốc mắt Bạch phu nhân đỏ lên, bà ôm Bạch Thước vào lòng: “Nương chỉ cần con bình an thôi, con không muốn gả thì không cưới nữa.”

"Thật sao?!" Bạch Thước mừng rỡ, nàng một lòng muốn tu tiên, hoàn toàn không có ý định thành thân: “Trọng Tương đồng ý rồi?”

Vẻ mặt của Bạch phu nhân hơi khựng lại, bà thất thần gật đầu: “Tâm tính con vốn ngang bướng, sao có thể làm dâu tướng phủ, có phụ thân đích thân nói tốt cho con, Trọng Tương đã đồng ý.”

Bạch Thước thở phào một hơi, cọ người trong lòng Bạch phu nhân: "Nương, ngươi tốt quá."

Bạch phu nhân cúi đầu nhìn ấu nữ của mình, nét bi ai hiện lên trong mắt, nhưng cuối cùng bà vẫn cố nén lại, không nói nhiều.

Mãi đến khi Bạch Thước ngủ say, Bạch phu nhân mới rời Sơ Lạc Viện.

Ngoài viện, Bạch tướng quân đã chờ đó từ lâu. Trải qua mới có mấy ngày, hai bên tóc mai ông trông càng bạc hơn, dường như già đi mấy tuổi.

Vành mắt Bạch phu nhân đỏ au, bà lảo đảo, được Bạch tướng quân đỡ lấy, "Lão gia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK