Ông tìm thấy hai người tại ngọn núi phía sau hoàng lăng, đơn nhiên đã cảm thấy diễn biến hôm ấy rất kỳ lạ, biết rõ con gái út của mình không hề nói bậy. Cả đời ông chinh chiến, bàn tay nhuốm biết bao máu tươi, không ngờ lại hai đứa con gái nhà ông được ông trời ban phúc như thế, trong giờ khắc nguy nan còn được thần tiên cứu giúp. Nhưng đối với Bạch phủ mà nói, sự cứu vớt này chẳng biết là phúc hay là họa. Trong dân gian có lưu truyền những mẩu truyện về thần tiên, nhưng e rằng cũng chỉ là bịa đặt. Hiện tại, vị trí Bạch gia vô cùng tôn quý, thân phận của Hy Nhi lại đặc biệt, nếu chuyện Bạch Hy và Bạch Thước được thần tiên cứu lộ ra ngoài, không biết lúc ấy Bạch gia phải hứng chịu những chuyện gì đây.
Bạch Tuân là chủ nhà, nghĩ theo hướng lâu dài, thấy con mình nhớ mãi không quên vị thần tiên kia, ông khuyên nhủ: “Thước Nhi à, chuyện đêm đó con giấu kỹ xuống bụng đi. Vì tỷ tỷ con, chớ nên kể với người khác.”
Bạch Thước vốn thông minh, cô gật đầu.
“Còn nữa…” Bạch Tuân bình tĩnh nói, “Đừng bao giờ nhặc chuyện về vị thần tiên kia nữa.”
Bạch Thước ngẩng phắt đầu lên, nghênh tiếp ánh mắt nghiêm nghị của cha, tuy gương mặt nhỏ nhắn đang uy khuất nhưng giọng nói vẫn rất mạnh mẽ: “Nhưng cha ơi, con đã đồng ý với vị thần quân cứu con, tương lai sẽ chăm chỉ tu luyện lên làm thần tiên, sống vạn ngàn năm tuổi. Trong tương lai, con sẽ báo đáp người ấy.”
Trước lời thề non hẹn biển của Bạch Thước, Bạch Tuân không khỏi phì cười, ông giận dữ cốc một cái lên đầu cô: “Còn những vạn ngàn năm tuổi à? Con mà thuận lợi sống đến trăm năm, chắc lúc ấy cha a di đà phật mất rồi.”
Ông nhấc Bạch Thước khỏi chiếc nệm bồ đoàn, sau đó dắt cô đi ra ngoài.
“A Thước này, chuyện thần tiên đó ngộ bất khả cầu, hồi trước con có thể gặp là do một phần tạo hóa, sau này… Đừng nhắc lại nữa.”
Lời khuyên nhủ của Bạch Tuân vẫn còn văng vẳng bên tai, Bạch Thước chợt hồi tượng lại đôi mắt màu tím âm u dưới vầng tử nguyệt hôm ấy.
Cô vừa mở mắt, ánh sáng mặt trời khẽ đáp lên trên mặt, cô híp mắt lại, tựa như đang muốn tìm kiếm một chút bóng dáng của tử nguyệt trên nền trời, nhưng vì ánh nắng bỏng rát mà lại đành thôi.
“A Thước!” Giọng nói hân hoan của cậu thiếu niên đột nhiên vang vọng ở phía hành lang.
Hai tỷ muội ngẩng đầu quay lại, thì nhìn thấy Trọng Chiêu đang ôm một cái hộp gỗ lớn tiến về phía hai người.
Tiểu công tử Trọng Chiêu của phủ Tả Tướng lớn hơn hai người tận ba tuổi, hắn tuấn tú và hoạt bát như ánh dương, cùng nhau lớn lên với hai tỷ muội bọn họ. Trọng Chiêu và Bạch Thước từ nhỏ đã có hôn ước, hiện tại đang là bạn thanh mai trúc mã. Trọng Chiêu biết rõ chuyện hai tỷ muội bị đi lạc vào hôm Thượng Nguyên, Bạch Thước bị bệnh nặng, sau khi tỉnh dậy thì luôn buồn bực không vui, thế nên gần đây ngày nào hắn cũng mang theo vài món đồ chơi, ghé thăm Bạch phủ.
Thân phận của Bạch Hy bất đồng, cô gật đầu đầu rụt rè với Trọng Chiêu.
Trọng Chiêu quy củ hành lễ với Bạch Hy, sau đó mới chạy đến trước mặt Bạch Thước. Hắn tinh tế quan sát vẻ mặt của Bạch Thước, thấy tinh thần cô phấn chấn hơn nhiều so với mấy hôm kia, mới nhẹ nhàng cười tủm tỉm đẩy hộp gỗ đến trước mặt cô.
“A Thước, ta mang cho muội chuồn chuồn tre và con quay từ Tường Phúc Các tới này!”
Bạch Thước dòm vào hộp gỗ quan sát, cầm lấy con chuồn chuồn tre, cô uể oải đáp “Ồ.”
Thấy Bạch Thước không có hứng thú, Trọng Chiêu có chút buồn rầu, hắn nhỏ giọng hỏi cô: “Thân thể muội vẫn chưa khỏe sao?”
“Khỏe rồi mà.” Bạch Thước săm soi chuồn chuồn tre, trông như người mất hồn, chẳ còn hoạt bát như ngày xưa nữa.
Với tính khí của Trọng Chiêu, hắn thích nhất là gương mặt tươi cười rạng rỡ của Bạch Thước, liền vội hỏi cô: “Vậy sao muội không vui vậy? Muội muốn làm cái gì, ta sẽ cùng đi với muội!”
Bạch Thước nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên, đang chuẩn bị nói thì thoáng nhìn thấy mấy chữ Bạch Hy đang luyện viết, bèn kéo lấy tay áo Trọng Chiêu, “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi, không nên quấy rầy A Hy luyện chữ.”
Từ xưa tới giờ ở trước mặt Bạch Hy, Trọng Chiêu không tự nhiên mấy, hắn cũng ước như thế, rồi liên tục gật đầu.
Hai người ôm hộp gỗ, tiếng cười nói tíu tít dần đi xa. Bạch Hy nhìn bóng lưng hai người đùa giỡn ở phía xa, đáy mắt lộ ra sự hâm mộ, ánh mắt của cô đặt trên người Bạch Thước đang nhảy nhót, không còn dáng vẻ an tĩnh như ban nãy nữa, hồig lâu cô mới thở dài, lấy một quyển kinh Phật ra, cúi đầu chậm rãi chép.
Mọi chuyện hãi hùng xảy ra ngày hôm ấy, không ai muốn nhắc lại hết. Nếu như thế, cô quên mất cũng tốt, chỉ mong…
Bạch Hy ngừng viết.
Chỉ mong A Thước cũng có thể quên hết tất cả, an nhiên mà sống tiếp.