• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được!" Ngô Dụng thu hồi trường đao, không chút do dự, "Bạch tiểu thư trượng nghĩa, chúng ta cũng không thể nuốt lời, chắc chắn sẽ đưa vị tiểu huynh đệ xuống núi trị thương.”

"Tiểu Bạch. . ." Mộc Phàm giãy dụa đứng dậy, lại bị một đao của Ngô Dụng chặn lại.

“Đừng động đến huynh ấy!” Bạch Thước hét lớn, tiến hai bước về phía trước, đẩy đao của Ngô Dụng ra khỏi người Mộc Phàm, “Đồ ngươi muốn, ta sẽ đưa ngươi!”

Bạch Thước thò một tay vào trong áo. Khu rừng nhất thời lâm vào im lặng, bao gồm cả con lừa thất đức, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Bạch Thước.

Ầm! Một luồng ánh sáng vàng chói lóa hiện lên trong rừng, mọi người cầm lòng không nổi mà nhắm nghiền hai mắt lại.

Lúc mở mắt ra, bọn họ nhìn một khoảng đất ngập tràn sắc kim, mắt chăm chú dời không ra.

Dưới chân Bạch Thước, tràn đầy trăm phiến vàng lá vương vãi, xếp thành một ngọn núi nhỏ, Trương Triêu nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt tham lam.

"Chỉ bao nhiêu đây thôi sao?" Ngô Dụng cổ quái, nhìn chằm chằm đống vàng lá, nhất thời có chút sững sờ.

"Gì mà chỉ bao nhiêu! Đây là tất cả gia tài của ta đấy, đổi lấy một mạng của huynh ấy!” Bạch Thước ngẩng đầu bảo vệ trước người Mộc Phàm, nhìn về phía Trương Triêu, "Đại đương gia, đống vàng lá này đủ sức nuôi toàn bộ Mộc Gia Trai suốt mười năm!” Nàng quay đầu, chăm chú nhìn Ngô Dụng, "Ta biết, các ngươi sẽ không để ta rời núi Mộc Khiếu, nhưng huynh ấy không phải người kinh thành, các ngươi thả huynh ấy về biên quan đi, huynh ấy nhất định sẽ không kể chuyện ngày hôm nay đâu!”

Trương Triêu ngược lại không nghĩ Bạch Thước đã sớm đoán được tính toán của hắn, hắn nheo mắt lại, đánh giá Mộc Phàm trên đất, trong mắt có chút do dự.

“Đại đương gia là người hào sảng, Bạch Thước đã giữ lời, lấy ra đồ mà đại đương gia muốn, chỉ xin đại đương gia tha cho Mộc huynh của ta một con đường sống.”

Sau lưng Bạch Thước, Mộc Phàm đang lẳng lặng quan sát nàng, ánh mắt có phần âm trầm.

Chẳng lẽ đêm qua y nhìn lầm thật sao, Bạch Thước chỉ là một phàm nhân bình thường ư? Nàng không hề thức tỉnh Long Nhất, và trên người cũng chẳng hề có Long Nhị?

Tại chỗ sơn môn bị che giấu của núi Mộc Khiếu, Phục Linh lãnh đạo Trọng Chiêu và thị vệ đã trầm mặc đứng hồi lâu.

Trọng Chiêu nhắm hai mắt nhìn Phục Linh, dường như đang ngoan ngoãn chờ lệnh nàng ta. Thị vệ bên cạnh hắn cuối cùng cũng phát hiện điểm không ổn, bèn khẽ gọi Trọng Chiêu một tiếng.

"Công tử? Chúng ta cần phải vào núi không?"

"Chưa phải thời điểm." Trọng Chiêu chưa kịp trả lời, người mở miệng chính là Phục Linh.

Bọn thị vệ ngẩng đầu một cái, thì thấy Phục Linh chậm rãi quay người, trong mắt là một màu đỏ yêu dị, giữa trán trồi lên ấn ký nhụy hoa.

"Cô…"

Bọn thị vệ biến sắc, Phục Linh phất tay, luồng linh quang màu đỏ lướt qua, những nhánh cây xung quanh tựa như có sinh khí, chúng lập tức hóa thành những gai gỗ sắc nhọn.

"Yêu, yêu quái!" Bọn thị vệ sợ hãi, chậm rãi lui về sau.

"Yêu quái?" Phục Linh hừ lạnh một tiếng, nàng ta xoay người, khóe miệng nhẹ cười, "Cũng không nói sai lắm."

Thời điểm nàng quay lưng, gai nhọn lơ lửng giữa không trung đột ngột dựng lên, cắm thẳng vào lồng ngực bọn thị vệ.

Đám người kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi phun ra, bàn tay Phục Linh kết xuất pháp ấn, pháp ấn tiếp xúc với máu tươi, hóa thành đạo phù chú khổng lồ bay về phía không trung.

Cùng lúc đó, thị vệ Trọng phủ đang đứng rải rác trong núi chờ tin, bỗng có một luồng ánh sáng tím hiện lên, ánh sáng tím ấy xẹt ngang qua cổ đám người, bọn họ lập tức mất mạng, máu tươi từ trong cổ họng phun ra, bắn lên giữa không trung. Ánh sáng tím hóa thành những kẻ áo tím che mặt, bàn tay kết pháp ấn tương tự, nhuộm đầy máu tươi bay về phía không trung.

***

Đúng lúc này, Trương Triêu nhìn Bạch Thước, cao giọng quát, "Được! Theo lời nhà ngươi!”

Trương Triêu chấp chưởng một trại, tất nhiên là không thể giở trò lật lọng trước mặt đám huynh đệ, còn nữa, người hắn vốn định giữ chính là Bạch Thước, chứ không phải Mộc Phàm. Có đống vàng lá đó, từ nay Mộc Gia Trại có thể không làm thổ phỉ, rời khỏi ngọn núi này!

"Đại ca!" Ngô Dụng không ngờ chỉ một túi vàng đã có thể khiến Trương Triêu đưa ra quyết định.

"Đi! Bản chủ nhà nói lời giữ lời! Người đâu, đưa vị tiểu huynh đệ này xuống núi!"

Ngô Dụng còn định phản đối, lại đột nhiên ngừng giọng, không nói lời nào lui về phía sau một bước.

Một đám thổ phỉ tiến lên nâng người Mộc Phàm dậy, kéo y xuống núi, Trương Triêu gấp gáp không định tiến lên, hắn gấp gáp nắm lấy lá vàng nhét vào lòng ngực.

Bạch Thước yên lặng lui lại, ôm lấy con lừa thất đức, co quắp nằm trên mặt đất, dáng vẻ có chút đáng thương.

Đôi mắt to của lừa thất đức quay qua nhìn, nó trừng mắt. Nếu nó có thể nói, chỉ thiếu điều hỏi Bạch Thước một câu: Chúng ta có thù oán gì chứ? Ta chỉ ăn hai cân cỏ khô của ngươi, mà phải đến mức này sao? Dù ngươi muốn chết, thì tìm đại một tiểu lang quân đi, ngươi lôi kéo một con lừa như ta làm đệm lưng để chi!

Bạch Thước trừng mắt nhìn, không lên tiếng.

Mộc Phàm buông thõng mắt, thoi thóp, mắt thấy mình bị kéo đến rừng cây nhỏ bên cạnh.

Không hề có điềm báo trước, bầu trời đột nhiên tối sầm.

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bầu trời bị một luồng sáng bao phủ, pháp ấn huyết hồng chậm rãi xuất hiện phía trời bầu trời. Theo dấu phù chú che kín nền trời, giữa nơi không trung ngày càng mờ mịt.

"Đây là thứ quỷ gì thế?" Đám thổ phỉ lộ vẻ mặt hoảng sợ, không kiềm lòng mà run rẩy lui về sau. Trương Triêu ôm đống vàng lá cũng dừng lại.

Ngô Dụng biến sắc, nhìn Mộc Phàm. Chỉ thấy Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn trời, y nhíu nhíu mày, trong mắt một mảnh lạnh lùng.

Bạch Thước kinh ngạc quan sát sự thay đổi ấy, sắc mặt cổ quái, nàng thở dài một tiếng, nhìn sang bên con lừa thất đức.

Cho dù Bạch Thước nhỏ bé, cũng không đấu lại mưu đồ của ông trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK