Không đợi Bạch Hy nói thêm câu nữa, Bạch Thước đột nhiên đẩy cô nhóc thối lùi vài bước, rồi xoay người chạy đến bên chân kẻ áo đen.
“Ngươi ăn ta đi! Ngươi ăn ta cũng có thể kéo dài tuổi thọ, hãy thả muội muội ta ra!”
“Chà?” Kẻ áo đen liếc mắt nhìn bé gái dưới chân: “Nếu bản tôn ăn hết luôn hai ngươi thì sao? Ngươi dựa vào cái gì bàn điều kiện với bản tôn chứ?”
“Cha ta là Bạch Tuân!”
“Hừ, một kẻ phàm nhân……” Hắc y nhân khinh thường chẳng buồn nhìn.
“Các ngươi bắt bọn ta ở thành Nam, nơi đó nhất định đã có người thấy ta và Bạch Thước.” Bạch Thước bình tĩnh chỉ mặt huynh đệ nhà họ Tiền: “Hộ vệ của bọn ta vốn bị cắt đuôi ở giao giới thành Nam Bắc, cùng lắm chỉ nửa canh giờ, cha sẽ phát hiện rằng bọn ta bị bắt cóc ở thành Nam. Ông ấy chỉ cần hai canh giờ để lục soát hết thành Nam, chờ ông ấy phát hiện trong thành không có tung tích của bọn ta, nhất định sẽ chạy ra ngoại thành tìm kiếm.”
“Thì sao!” Sợ hắc y nhân giận chó đánh mèo vì bọn họ hành sự bất lực, Tiền Đại lớn tiếng quát bảo Bạch Thước ngưng lại: “Huynh đệ bọn ta thường ngày ra vào cổng thành Nam, chẳng ai lại hoài nghi các ngươi bị giấu trong xe bò của ta đâu!”
“Bình thường sẽ không, nhưng hôm nay ta và Bạch Thước mất tích.” Giọng Bạch Thước thập phần trầm tĩnh, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ nhà họ Tiền có ý giễu cợt: “Giả sử nếu xe chỉ có nước, đồ ăn thừa và hai người thì độ nông sâu của vết bánh xe sẽ không giống. Cho dù lúc đó không ai phát hiện, nhưng hiện tại lại chưa chắc. Các ngươi từ đi ra từ Nam Thành nhưng lại vòng lên ngược phương Bắc. Dọc đường đi đều là đường núi gập ghềnh, đêm nay không mưa, thế nên chắc chắn vết bánh xe sẽ không biến mất.”
Bạch Thước dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vầng trăng tròn rồi lại liếc hắc y nhân: “Hiện tại đã là giờ Ngọ, muộn nhất giờ Mùi, cha ta nhất định sẽ mang theo binh mã của triều đình tìm tới nơi này. Nhà ngươi trốn ở đây lại còn bị thương, chắc hẳn trong lòng không muốn bị người khác phát hiện đâu nhỉ? Dù nếu ngươi có thể ăn thịt hai tỷ muội bọn ta hay giết sạch hết đội binh mã cha mang đến, nhưng ắt sau này nhất định sẽ bại lộ tại thế gian, không bao giờ có thể trốn lui trốn lủi ở hoàng lăng được nữa!”
Bàn tay bé nhỏ của Bạch Thước giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, trầm giọng nói: “Chỉ cần ngươi chịu thả Bạch Thước trước khi cha ta tìm được hoàng lăng, rồi sai hai tên kia đưa muội muội ta về kinh thành, nó nhất định sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào về sự tồn tại của ngươi nữa.”
Trên đất trống nhất thời lặng im không tiếng động, Bạch Hy ngơ ngẩn nhìn Bạch Thước đang chắn ở trước mặt, cảm giác như đây là ngày đầu tiên quen biết muội muội mình vậy vậy.
Ai cũng nói hai đứa con gái của Bạch gia một đứa hiền đức thục tuệ, một đứa bất hảo thành tánh. Người ta ca ngợi thiên tử chọn con dâu thật khéo, lựa trúng đứa trẻ thông tuệ nhất của Bạch gia, hóa ra……đáy lòng Bạch Hy chua xót, không biết nên khổ sở hay đau lòng tốt hơn.
Nếu như không phải trước mắt đối diện với sinh tử, phải chăng A Thước vẫn tình nguyện ở trước mặt cô cả đời làm đứa trẻ ngây thơ thua kém để thành toàn tới cùng, giúp tỷ tỷ là cô đây bảo toàn danh xưng thái tử phi thật trọn vẹn nhất trong mắt thế nhân không?
Huynh đệ nhà họ Tiền bị lời lẽ sắc sảo của Bạch Thước làm cho cả kinh trợn, cả nửa câu cũng thốt không nên lời. Bọn họ nào ngờ hai đứa con nít tiện tay bắt trên đường vậy mà lại thông tuệ quả cảm như thế kia. Trẻ con bình thường mà thấy Hắc Bào thần quân đã sợ đến mức hù một cái là chết gấc rồi, nhưng đứa nhỏ này lại còn dám bàn điều kiện với thần quân nữa chứ!
Bộp! Bộp! Bộp! Kẻ áo đen vỗ tay.
“Nói rất đúng, không hổ là con gái của thượng tướng quân. Tiểu cô nương, lá gan của ngươi còn lớn hơn cả trời nữa đấy!”
Hắn vừa nói vừa hứng thú ngắm nghía bé gái dưới chân, đột nhiên cúi người cẩn thận đánh giá Bạch Thước.
Bạch Thước sợ hãi đến rùng mình khi bị đôi mắt đỏ lòm này nhìn chằm chằm.
Sau khi cẩn thận đánh giá Bạch Thước, ánh mắt hắc y nhân lại có vài phần chán chường.
“Bổn quân thật sự hiếu kỳ, hoàng đế vậy mà không tuyển ngươi làm Thái Tử Phi. Có điều mệnh cách chính là mệnh cách, dù ngươi thông minh, nhưng cũng không phải Bạch Hy.”
“Ta rõ ràng chính là……” Bạch Thước khẩn trương, vội vàng phản bác.
“Tiểu cô nương.” Hắc bào nhân cười nhạo: “Kẻ mang thiên mệnh trên người sẽ có mệnh cách chú định, linh khí quấn quanh thân, trong người của ngươi đừng nói mệnh cách, ngay cả nửa điểm linh khí cũng không có, ngươi tưởng mình đã lừa gạt được bản tôn hay sao?”
Kẻ áo đen đứng thẳng người dậy, chẳng còn hứng thú đoái hoài đến Bạch Thước nữa, ánh mắt khát máu chuyển qua Bạch Hy ở xa xa.