“Chủ tử? Bây giờ phải làm gì cô ta đây?”
Ai? Ai bây giờ phải làm sao chứ?
“Cần phải giết không?”
Giết ai chứ? Ta à? Không muốn đâu! Ta còn phải làm thần tiên nữa màaa…
“Cô ta có thể khiến Long Nhất thức tỉnh, trên người còn có khí tức Long Nhị. Giữ cô ta lại đi, có ích đấy.”
Đúng vậy, đúng vậy. Ta rất có ích mà, hảo hán giữ mạng ta đi mà… Ủa? Nhưng Long Nhất, Long Nhị là gì thế?
Đầu đau như búa bổ, Bạch Thước gắng gượng mở mắt ra, chỉ thấy dưới ánh sáng phản chiếu một thân ảnh mơ hồ đang đứng. Bạch Thước đưa tay về hướng ánh sáng, người nọ chậm rãi quay người, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, thì lại chìm vào bóng tối nặng nề.
***
Bên trong một khách điếm tại Duy Thành, Phục Linh chậm rãi mở mắt, bên tai vang lên một giọng nói.
“Cô tỉnh rồi?”
Ánh mắt Phục Linh lạnh lẽo, nhụy hoa trong lòng bàn tay nàng phóng ra gai nhọn, vọt thẳng về hướng trán của người đối diện chiếc giường. Nhụy hoa mê hoặc hằn in lên đồng tử của Trọng Chiêu, không cách nào động đậy. Đúng lúc này, Phục Linh thấy rõ dung mạo Trọng Chiêu hiện lên qua ngọn lửa đêm qua, bỗng nhiên thu hồi lại nhụy hoa, yêu lực phản phệ, phun ra một ngụm máu.
“Cô, cô…” Sắc mặt Trọng Chiêu trắng bệch, chỉ vào Phục Linh, ánh mắt sợ hãi, “Yêu, yêu quái… Người đâu…” Trọng Chiêu la lên, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Phục Linh vung ra một đạo yêu quang chế trụ.
Phục Linh nhìn vết thương trên vai được cẩn thận băng bó, sắc mặt băng lãnh dần dần nhu hòa.
“Chẳng qua chỉ là một phàm nhân, cứu được bổn quân, nên bổn quân tạm tha cho ngươi một mạng.”
Nhụy hoa trong lòng bàn tay Phục Linh chậm rãi bay về hướng Trọng Chiêu. Trước ánh mắt sợ hãi của Trọng Chiêu, nó tỏa ra khí tức màu đỏ, Trọng Chiêu dần dần mê mang. Phục Linh thu hồi nhụy hoa, nằm ở bên giường ho khan, máu chảy ở khóe miệng.
Đôi mắt Trọng Chiêu dần tỉnh táo trở lại, thấy Phục Linh tỉnh lại, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, “Cô nương, cô đã tỉnh rồi sao?”
Hiển nhiên, hắn hoàn toàn không nhớ rõ tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra hồi nãy.
Phục Linh nhàn nhạt gật đầu, dường như đang định đứng dậy, “Đa tạ cứu giúp, cáo từ.”
“Cô nương chờ chút!” Trọng Chiêu vội vàng đè Phục Linh xuống, lui về sau một bước, “Cô nương đừng vội, đêm qua người băng bó cho cô nương là bà chủ khách điếm, Trọng Chiêu tuyệt không hề có cử chỉ mạo phạm cô nương, đại phu nói cô nương bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng, ta đã tìm nhân sâm trăm năm, có thể dưỡng thân thể cho cô nương.”
Trọng Chiêu nói xong, rồi bưng lấy bát canh sâm nóng hổi từ trên bàn tới trước mặt Phục Linh. Mặc dù tuy có phần dông dài nhưng trong mắt hắn chỉ đơn thuần là sự lo lắng.
Từ nhỏ Phục Linh lớn lên ở Tiên Giới nhận biết bao sự chế nhạo, sau khi vào Lãnh Tuyền Cung một lòng tu luyện. Tính tình vốn lạnh lùng, tàn nhẫn, trước giờ chưa từng được ai chăm sóc, tuy thiếu niên trước mặt chỉ là phàm nhân, lại dài dòng chán ngắt, nhưng lại làm cho lòng nàng cảm giác được sự ấm áp, sinh ra một chút lòng từ bi.
Phục Linh rũ mắt xuống, tiếp nhận bát canh sâm, nhấp một ngụm, “Đa tạ.” Lập tức bỗng giương mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi cần cầu gì? Chỉ cần nói ra thôi.”
Trọng Chiêu sững người, cười lên, “Cô nương đa tâm rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đêm qua gặp nhau, âu cũng là duyên phận…”
“Nói tiếng người đi.” Phục Linh lạnh lùng cắt ngang, không vui vẻ liếc nhìn.
Trọng Chiêu thật đúng là một tiểu tử thật thà, bị một con yêu quái trừng mắt như vậy cũng không sợ, nhanh chóng nói: “Ta đã dặn dò chưởng quầy rồi, cô nương chỉ cần ở chỗ này đến khi thương thế tốt lên thì thôi.”
“Không cần, ngày mai ta sẽ lập tức rời khỏi, ra ngoài đi.”
“Cô…” Trọng Chiêu lắp bắp mở miệng, đánh giá nét mặt không kiên nhẫn của Phục Linh.
“Có chuyện gì mau nói.” Phục Linh hừ lạnh.
“Cô nương, không biết biết đêm qua, trên đường cô có gặp ấu muội nhà ta không?” Trọng Chiêu nói xong, vội vàng lấy trong tay áo ra một bức họa chân dung, chính là Tiểu Bạch Thước, “Tiểu muội của ta thích giả nam trang, có lẽ ăn mặc như thiếu niên…Cô nương có từng…”
“Không có.” Phục Linh không kiên nhẫn nhìn lướt qua, lạnh lùng chen ngang.
Trọng Chiêu đang ngập tràn hy vọng, thì bị úp một gáo nước lạnh, không khỏi lộ vẻ thất vọng, hắn lập tức hỏi lại: “Cô nương này, tại sao đêm qua cô lại bị thương nặng ở ven đường thế?”
Ánh mắt Phục Linh lạnh lẽo, trong mắt lộ ra một vòng hàn quang, nhưng vẫn nghe Trọng Chiêu nói: “Cô gặp kẻ xấu sao? Trọng Chiêu nghe nói gần núi Mộc Khiếu hay có sơn phỉ.”
Phục Linh hơi nheo mặt, gật đầu, “Chuyện đêm qua, ta không muốn nhắc lại.”
Trọng Chiêu vốn định hỏi tiếp, thì bắt gặp nét mặt mệt mỏi của Phục Linh, chắc hôm qua bị kinh sợ rồi. Hắn cũng không muốn nói thêm: “Cô nương nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Hiện tại, Trọng Chiêu chỉ thấy nhớ mong Bạch Thước, bèn xoay người lo lắng sốt ruột rời đi.
Đợi khi trong phòng không còn ai nữa, Phục Linh ngồi xếp bằng, ngưng thần chữa thương, quanh thân bao trùm một luồng yêu lực màu hồng đậm. Mãi lâu sau, hồng quanh mới tản ra, sắc mặt Phục Linh khôi phục một chút hồng hào, nàng chậm rãi mở mắt ra.
“Ra đi.” Phục Linh lạnh lùng mở miệng, một người áo tím bịt mặt xuất hiện trước giường, nửa quỳ dưới đất, “Bái kiến Nhị cung chủ.”
“Tìm được tung tích của điện chủ Hạo Nguyệt chưa?”
Người mặc áo tím run rẩy, “Đã lục soát khắp tứ phía núi Mộc Khiếu, vẫn chưa thấy tung tích của hắn.”
Phục Linh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.