• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lừa thất đức phi nước đại trong rừng, sau lưng bỗng vang lên một tiếng lớn, Bạch Thước thừa dịp quay đầu lại, nàng há hốc mồm.

Tấm trư bài hình vuông ban nãy mới chỉ bé bằng một bàn tay, giờ đã bành trướng bự bằng nửa căn phòng, trên lưng mọc ra một đôi cánh hoàng kim nho nhỏ. Nó bay tới chỗ Vân Hỏa Tiễn, hai luồng ánh sáng chạm vào nhau, nóng đến độ lóa cả mắt, Bạch Thước bị choáng nên đã quay đầu đi.

Bốn vó lừa vội vã chạy như mây bay, cách cánh rừng càng ngày càng xa, Bạch Thước ôm lấy Trọng Chiêu suýt rớt xuống đất, không còn hơi sức nào quản chuyện phía sau.

Trong rừng, mộc trư bài há to mồm, một ngụm nuốt mất Vân Hỏa Tiễn, Phục Linh phun ra một búng máu, khiếp sợ nhìn linh thú đột nhiên xuất hiện.

Heo có cánh? Đây là cái quỷ gì thế? Bên cạnh Phạn Việt thế mà lại có linh thú sắp tiến vào bán thần! Khó trách một yêu quân thượng phẩm như y có thể gầy dựng Hạo Nguyệt Điện ở cực bắc dần dần lớn mạnh.

Mộc trư bài vùng vẫy đôi cánh nhỏ dừng lại phía trước Phạn Việt, hung hăng trừng mắt với Phục Linh.

Phạn Việt liếc mắt nhìn mộc trư bài kiêu ngạo trước mặt, rồi lại liếc nhìn phương hướng Bạch Thước đào tẩu.

Yêu quang như điện trên đôi cánh hoàng kim của mộc trư bài chiếu thẳng, thần sắc Phục Linh âm trầm bất định, còn đang định kéo Vân Hỏa Cung lần nữa, chợt trên tầng mây bỗng ẩn hiện tiên lực.

"Nhị cung chủ, Tiên Tộc đã tới rồi, trước lúc cung chủ bế quan có dặn trước khi vị trí Yêu Hoàng được định ra, tuyệt đối không thể để Tiên Tộc nắm được nhược điểm của Lãnh Tuyền Cung." Văn Trúc vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Phục Linh.

Phục Linh căm giận quét mắt về phía Phạn Việt: "Phạn Việt, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa! Đợi cung chủ xuất quan, chắc chắn sẽ san bằng Hạo Nguyệt Điện của ngươi!"

"Thế sao? Vậy bổn điện sẽ ở cực Bắc chờ hắn." Phạn Việt thờ ơ mở miệng.

"Đi!" Phục Linh quát lạnh một tiếng, yêu quang chợt lóe, dẫn theo đám người áo tím che mặt biến mất tại chỗ.

Phục Linh vừa biến mất, con heo gỗ ban nãy vừa mới nhe răng trợn mắt vô cùng thần kỳ bỗng lập tức xì hơi, phù một tiếng đã teo lại thành cỡ bàn tay, ùng ục ngã rạp trên nền đất.

Phạn Việt cúi đầu nhíu mày, "Sao thế? Không ra oai nữa sao?"

Mộc trư bài lè lưỡi: "Tiểu đầu gỗ, lão tử cứu ngươi, ngươi không cảm ơn lão tử sao? Lão tử thật là xui xẻo, ngủ lâu như vậy, sao vừa tỉnh đã gặp người xấu như vậy? Hoa yêu vừa rồi bắn tiểu hỏa tiễn là ai thế?"

"Không quan trọng." Phạn Việt cất bước, tiến về phía bên ngoài rừng.

Mộc trư bài còn đang thở dốc, đột nhiên hai chân giẫm một cái nhảy cẫng lên, ngăn cản Phạn Việt ngẩng đầu nhìn hắn, trừng to mắt: "Không đúng! Sao lão tử tỉnh được? Chẳng lẽ chút yêu lực trên người của ngươi gọi ta tỉnh à?!"

Phạn Việt nhìn hướng Bạch Thước biến mất, nhướng mày: "Thật trùng hợp, ta cũng muốn biết." Bước chân Phạn Việt chẳng ngừng: "Đúng rồi, ngươi có cái tên mới."

Heo nháy nháy mắt, "Cái gì?"

"Long Nhất Trư."

Heo im lặng, trong đôi mắt mờ mịt là sự chấn động.

Ai? Dám? Gọi? Tử? Hàm? Gia? Gia? Như hắn? Là heo? Ai! Ai! Ai!

"Chẳng lẽ ngươi không phải sao?" Phạn Việt hỏi, có chút hiếu kỳ, giọng không lớn nhưng tính vũ nhục rất mạnh.

Tử Hàm vươn cái móng heo gỗ béo múp của mình, cụp lỗ tai to xuống

Phải, trước khi người kia trở về, hắn chỉ có thể làm một con heo thôi.

Năm đó, khi hắn điên cuồng khóc lóc xông vào Trích Tinh Các, Thượng Cổ chân thần còn chẳng thèm giữ lại cho hắn một chút thể diện, phất tay quét hắn khỏi Thần Giới. Hắn vốn là Long Tộc thủy tổ mà từ đấy lại bị biến thành một con heo gỗ biết bay.

"Thật ra làm heo cũng tốt mà, đừng quá tự ti."

Phạn Việt nhìn bộ dạng ủ rũ của tấm mộc trư, bèn co tay ném mộc trư bài vào trong tay áo, tay lại vung lên, Tàng Sơn một bên ngã trên mặt đất biến mất, thân hình y vừa động, lập tức biến mất tại chỗ.

Một lát sau, vô số đạo tiên quang hiện lên, một tiên quân áo xanh thống lĩnh tiên tướng kim quang lấp lánh hạ xuống khu rừng. Tiên quân dẫn đầu có khuôn mặt ôn nhuận, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Trong rừng toàn là thi thể của phàm nhân. Cả ngọn núi Mộc Khiếu đậm đặc mùi máu, vị tiên quân dẫn đầu nhíu mày.

"Yêu khí nồng quá!"

Người tới chính là đệ tử đời thứ ba của núi Đại Trạch - Thanh Y, tuy hắn làm việc cho hoàng tộc, nhưng xuất thân từ danh sơn Đại Trạch, sớm đã đứng hàng ngũ thượng quân, lại có nghĩa sư đồ với Nguyên Khải thần quân năm đó. Mấy năm nay, chính là một nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của tiên tộc.

Hôm nay trùng hợp hắn thay sư phụ lên Thiên Cung chúc thọ cho Côn Luân lão tổ, mới vừa đến thiên môn đã cảm nhận được yêu khí rợp trời ở Nhân Giới, lúc này mới lãnh binh đến.

Một tiên tướng hiện thân hồi bẩm: "Quân thượng, không hề phát hiện một yêu tộc nào ở trong núi cả.”

"Chạy trốn mau thật!" Thanh Y trầm giọng: "Yêu tộc dám xâm nhập Nhân Giới giết hại người vô tội, vi phạm thiết luật Tam Giới! Nhanh chóng bẩm báo việc này lên Kim Diệu tiên tọa."

"Rõ!"

"Những người khác, cùng bổn quân đuổi theo!"

"Rõ!"

***

Dưới núi, con lừa thất đức một đường chạy như điên, không dám nghỉ chút nào, cho đến khi ánh trăng buông xuống, nó dẫm bốn vó xuống, ngừng bên cạnh bờ sông trợn trắng mắt thở dốc.

Bạch Thước nhảy xuống từ trên lưng lừa, ghé vào dưới tàng cây nôn mửa, ói xong rồi mới thật cẩn thận đỡ Trọng Chiêu xuống dựa lên gốc cây.

"Con ngốc như ngươi, không có việc gì thì chạy ra ngoài tìm phiền toái làm chi không biết! Cứ nghĩ bên ngoài dễ sống như vậy sao!" Bạch Thước dựa vào trên cây, ra dáng ông cụ non, nhìn trăng thở dài.

"Ai da! Sao toàn đụng trúng yêu quái thế, lão thiên gia, thần tiên ở đâu rồi!"

"Phàm nhân như ngươi thú vị thật đó, yêu quái đắc tội ngươi à?" Thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên bên tai.

Bạch Thước lập tức ngẩng đầu, thấy Phạn Việt lười nhác đang dựa trên cây, dưới ánh trăng, hồng y tung bay phấp phới, chân sau y hơi cong, hệt như vầng trăng sáng kia.

"Má ơi!" Bạch Thước giật mình nhảy lên, chỉ thẳng vào Phạn Việt, "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Bạch Thước xốc lại tinh thần, bận bịu thu tay lại, trên gương mặt vui sướng lộ rõ chân thành, "Mộc huynh! Huynh chạy thoát rồi! Thật tốt quá!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK