• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm khuya hôm Thượng Nguyên, phủ tướng quân trong kinh thành đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.

Trong chánh đường, dồn dập tiếng bước chân nặng nề đi qua đi lại, thượng tướng quân Bạch Tuân xưa nay vốn ôn hòa hào sảng, này ông đang nhíu đôi mày rậm nhăn thành chữ “Xuyên” (川), cái roi trong tay chắp sau lưng bị ông siết đến run bần bật.

Bạch phu nhân mắt ngấn lệ dựa vào lão ma ma, lúc nào cũng ngoái nhìn ra bên đường với ánh mắt chờ đợi khẩn cầu, sắc mặt tái nhợt.

Bạch tướng quân vừa quay đầu thì thấy bóng dáng tiều tụy của Bạch phu nhân, vừa tức vừa đau lòng, cây roi trong tay quất một cái lên mặt đất, nhất thời cả chính đường văng vẳng lên một tiếng vang động trời.

“Đợi cái con hỗn trướng đó trở về, lão tử nhất định phải dạy dỗ nó đàng hoàng! Lúc đó, đừng ai mong có thể ngăn ta!” Bạch Tuân nghiến răng nghiến lợi, hướng lên trời thề.

Bạch phu nhân nghe vậy, hốc mắt càng đỏ thêm vài phần, “Lão gia, đến lúc nào rồi chàng rồi còn nói những lời này. Hy Nhi với Thước Nhi mà có sự tình gì, thì thiếp chẳng muốn sống nữa. . .”

Bạch tướng quân cả đời yêu quý nhất là Bạch phu nhân, nghe xong những lời này, tức giận đều biến mất hết, vội vàng ném roi chạy lại đỡ Bạch phu nhân: “Phu nhân, nàng nói sảng cái gì vậy, ta đã sai thân binh phủ tướng quân đi tìm, còn thỉnh ý chỉ bệ hạ lệnh cho đội thị vệ Đại Lý Tự và Ngũ Thành Binh Mã Tư tìm khắp thành, Hy Nhi và đứa nhãi ranh kia nhất định không có chuyện gì đâu!” Bạch Tuân trầm mắt, toàn bộ phong thái lăn lộn đầu đường xó chợ, tranh đấu tàn nhẫn, sa trường đẫm máu, liều lĩnh ngang ngược năm đó đều phát tiết ra hết: “Nếu ai dám đụng vào con gái của Bạch Tuân ta, lão tử giết cả nhà hắn!”

Bạch phu nhân nghe lời này đáy lòng an định đi vài phần, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, bà chăm chú nhìn ra ngoài đường không hề chớp mắt.

Tống Lâm của Đại Lý Tự từ bên ngoài tiến vào định bẩm báo tin tức, thì nghe được tiếng rống giận dữ của Bạch Tuân đùng đùng trong nội đường, đáy lòng hắn không khỏi run rẩy, liên tục thở dài.

Đây là chuyện gì vậy, ai cũng ở nhà ăn tết Thượng Nguyên, mà hắn lại không được an bình. Ai hay rằng, hai vị tiểu thư của phủ tướng quân đi lạc trong hội đèn lồng, mà đến bây giờ vẫn chưa tìm được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cái chức quan Đại Lý Tự này của hắn sợ là đổ bể hết. Có thể làm Ngũ Thành Binh Mã Tư và Đại Lý Tự đồng thời bôn ba, ngoại trừ hoàng tử công chúa, cũng chỉ có cặp nữ nhi bảo bối của tướng quân Bạch Tuân mà thôi.

Con cái nhà quyền quý tầm thường cũng thôi đi, lại cứ hết lần này đén lần khác phải là con gái ông ấy!

Tướng quân Bạch Tuân từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ, sau đó đã leo tới chức võ tướng cao nhất triều Đại Tĩnh, cuộc đời ông ấy kể ra như truyện trong thoại bản vậy. Quê ông ở Thái Sơn, lúc còn trẻ khí phách hiên ngang, năng lực trời sinh chỉ biết dựa vào việc dốc sức khuân vác kiếm sống. Một lần nhân duyên ở Thái Sơn, tình cờ cứu được tiểu thư Hàn Uyển Nhu của hầu phủ Vĩnh An không cẩn thận bị té xuống nước, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bạch Tuân không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đã quen sống ở nơi dân dã, không coi trọng lễ giáo thế tục hay quan niệm cấp bậc. Nên ông mới quyết tâm soạn một tay nải, bôn ba đi tận hầu phủ Vĩnh An ở kinh thành cầu hôn.

Hầu phủ Vĩnh An là nhà nào chứ, cho dù suy tàn cũng còn có Đan Thư Thiết Khoán chứng minh công lao lập quốc Đại Tĩnh. Với thân phận của Bạch Tuân, hẳn còn chẳng có tư cách gì mà bước qua nổi cửa lớn nhà hầu phủ Vĩnh An, bởi vì lão hầu gia chỉ có một đứa con duy nhất là Hàn tiểu thư. Nếu không phải xem xét Bạch Tuân có ơn cứu con gái mình thì tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản đánh đuổi Bạch Tuân rồi đuổi khỏi kinh thành như thế đâu.

(Đan Thư Thiết Khoán: kim bài miễn tử được vua ban cho những người có công.)

Chuyện này đã dấy lên một trận phong ba nhỏ trong kinh thành, nhưng khi lúc cái gã khuân vác không biết trời cao đất dày kia bị trục xuất, các quý nhân trong kinh thành đã sớm quên sạch sẽ chuyện này. Ngay cả kẻ khuân vác kia tên họ là gì cũng chả thèm hỏi tới. Hàn Uyển Nhu từ nhỏ là quý nữ danh tiếng cực tốt trong kinh thành, tri thư đạt lễ, dung nhan lại tú mỹ, vốn là một gia nữ được trăm nhà ao ước. Đáng tiếc, sau khi nàng rơi xuống nước ở Thái Sơn vẫn luôn bệnh liệt giường liên miên, nhà nào cũng không muốn cưới về một chủ mẫu ốm yếu như thế. Vì thế hôn sự của đại tiểu thư hầu phủ Vĩnh An cứ vậy mà trì hoãn, mà mấy lần trì trệ này đã ước chừng được bảy năm.

Bảy năm sau, một tên giáo úy Bạch Tuân ở Tây Bắc hoành không xuất thế, ba lần thống lĩnh đội kỵ binh nhỏ đánh thắng Nhung tộc bên ngoài Đồng Quan, đảo ngược tình thế thất bại của Đại Tĩnh sau mười năm chiến tranh. Cảnh Khang Đế nghe tin chiến thắng, vui mừng khôn xiết, bèn xuất quân thân chinh, thăng Bạch Tuân làm Tam phẩm An Tây tướng quân, vô cùng trọng dụng gã. Bạch Tuân dùng binh rất linh động biến ảo, trong trận chiến cuối cùng tung hoành ngang dọc đã khiến cho Bắc Nhung Vương đại bại. Trận này Bạch Tuân đỡ một mũi tên cho thiên tử, trở thành ân nhân cứu mạng của Cảnh Khang Đế. Thiên tử rất ưu ái kỳ tài này, cảm kích ân tình, đặc biệt hạ chỉ ngay chiến trường thăng Bạch Tuân chỉ mới hai mươi tám tuổi làm nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK