Giọng nói lớn ong ong vang dội bên tai rất đông các thiếu niên. Trong bọn họ có không ít người chấn động tới mức màng tai đau đớn.
Một trung niên cao lớn thân hình lưng hùm vai gấu đứng ở phía trước, đang kiểm tra tư chất căn cốt của những thiếu niên này.
Ở bên cạnh người trung niên cao lớn vạm vỡ còn có một lão nhân mặc áo xám, gương mặt tươi cười nhìn một đám thiếu niên, thường xuyên khẽ gật đầu.
Trên mặt phần lớn các thiếu niên ở đây lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng không yên. Chỉ có rất ít người, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
- Nghiệm cốt này nghiêm khắc như vậy, trong chúng ta sợ là chỉ có một mình Phương Dương thiếu gia mới có thể qua được.
- Không sai. Phương Dương thiếu gia là người có tư chất tốt nhất trong Phương gia chúng ta, tất nhiên có thể tiến vào Tử Hà tông.
- Chỉ cần Phương Dương thiếu gia trở thành đệ tử Tử Hà tông, vậy địa vị của Phương gia ta cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
…
Trong đám người, mấy người thiếu niên vây quanh bên cạnh một thanh niên anh tuấn, trên mặt đều lộ vẻ nịnh nọt, trong lời nói phần nhiều là lấy lòng.
Người thanh niên nghe mấy người này nói vậy, trên mặt tươi cười đắc ý, rõ ràng vô cùng hưởng thụ.
Mà ở bên cạnh mấy người này, một thiếu niên gương mặt hơi gầy gò lặng lẽ nhìn, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
- Một đám tiểu hài tử xấu xa!
Người thiếu niên nhìn đám con cháu Phương gia ở bên cạnh thanh niên Phương Dương giống như đám chó săn, trong lòng vô cùng xem thường.
Thiếu niên này tên là Phương Lâm, cũng là con cháu Phương gia. Lần này hắn cùng đám người Phương Dương đi đến Tử Hà tông, tham gia sát hạch thu nhận đệ tử của Tử Hà tông.
Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm ra, đám con cháu Phương gia khác đều xúm lại bên cạnh Phương Dương. Ngược lại Phương Lâm đứng một mình có phần cô đơn chiếc bóng.
Phương Lâm xem thường làm bạn với đám con cháu Phương gia này. Hắn thấy, những người này đều là tiểu hài tử xấu xa.
Phương Dương nghe mấy người Phương gia nịnh hót, toàn thân nhẹ bỗng. Đồng thời, hắn cũng chú ý tới Phương Lâm đang đứng một mình ở bên cạnh không ngờ còn mỉm cười.
Thấy vậy, trong lòng Phương Dương nhất thời không vui, khẽ hừ một tiếng.
Mấy người con cháu Phương gia nhìn thấy trên mặt Phương Dương lộ vẻ không vui, tất cả đều nhìn về phía Phương Lâm bên cạnh.
- Ta nói này Phương Lâm, ngươi đứng ở đấy cười cái gì? Lẽ nào ngươi cho rằng mình có thể tiến vào Tử Hà tông sao?
- Đúng vậy, Phương Lâm ngươi đến đây chẳng qua là cho đủ số lượng người, còn cảm thấy mình rất nổi bật sao?
- Phương Dương thiếu gia mới là thiên kiêu của Phương gia ta. Phương Lâm ngươi tính thứ gì?
…
Đám con cháu Phương gia đều bắt đầu công kích Phương Lâm. Phương Dương không ngăn cản. Hắn đứng ở đó lạnh lùng nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm vẫn lộ ra nụ cười mỉm, giống như không nghe thấy lời đám con cháu Phương gia nói.
Phương Dương thấy vậy, trong lòng càng không vui.
Sở dĩ Phương Dương ghét Phương Lâm, là bởi vì tất cả con cháu Phương gia đều lấy lòng nịnh nọt mình. Duy nhất chỉ có một mình Phương Lâm lại không có.
Thái độ của Phương Lâm khiến Phương Dương vô cùng căm tức. Phương Lâm ngươi chẳng qua là một người con cháu bình thường trong Phương gia. Phương Dương ta là đệ nhất thiên tài của Phương gia, là người có hy vọng trở thành đệ tử của Tử Hà tông nhất. Phương Lâm ngươi đáng lẽ phải giống như những người khác vội vàng đi tới lấy lòng nịnh bợ ta mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Lâm lại không làm như vậy. Hắn không nịnh bợ lấy lòng Phương Dương, không hòa hợp với những con cháu Phương gia khác. Bởi vậy Phương Lâm cũng bị đám con cháu Phương gia khác bài xích.
Đối với điều này, Phương Lâm ngược lại không để ý. Dù sao ở trong mắt hắn, bất luận là Phương Dương hay con cháu Phương gia khác đều là một đám tiểu hài tử xấu xa còn chưa trưởng thành.
- Ha ha, nói không chừng ta cũng có thể tiến vào Tử Hà tông.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Nghe thấy Phương Lâm nói, Phương Dương chỉ lạnh lùng cười, trong dáng vẻ tươi cười mang theo sự khinh miệt.
Đám con cháu Phương gia khác cũng cười ha ha, các loại lời nói giễu cợt chế giễu thốt ra.
Phương Lâm cũng chỉ cười, không tính toán cùng đám người Phương gia.
Sát hạch nghiệm cốt không ngừng tiếp tục. Chỉ có thông qua sát hạch nghiệm cốt này mới có thể tiến vào Tử Hà tông, trở thành đệ tử của Tử Hà tông.
Trong lòng phần lớn thiếu niên đều vô cùng tự tin khi đến đây. Nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy sát hạch nghiệm cốt, rất nhiều người trong bọn họ lại mất lòng tin đối với chính mình.
Quá khó khăn!
Phần lớn những người tiếp nhận sát hạch trước đó đều bị loại bỏ. Chỉ có không đến mười người thông qua sát hạch.
Hơn nữa, số rất ít người này cũng chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, sợ là thiếu một chút nữa sẽ bị đào thải.
Lúc này, người trung niên cao lớn vạm vỡ đang đặt một tay ở trên vai của một thiếu nữ. Sắc mặt thiếu nữ này vô cùng khẩn trương, trán đầy mồ hôi, thân thể cũng đang run nhè nhẹ.
Sắc mặt người trung niên cao lớn vạm vỡ không thay đổi, trong mắt vẫn chỉ có sự lạnh lùng. Hình như đứng ở trước mặt hắn không phải là một thiếu nữ mảnh mai, mà là một khối đá không có sinh mạng.
- Căn cốt quá kém, không đạt tiêu chuẩn.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ nói, giọng nói hoàn toàn không có tình cảm.
Thoáng cái, sắc mặt thiếu nữ kia trở nên trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Nhưng lúc người trung niên cao lớn vạm vỡ đang muốn gọi người kế tiếp lên, lão nhân áo xám bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Tiểu cô nương, đến trước mặt của ta.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ liếc mắt nhìn lão nhân, không nói gì. Thiếu nữ kia nghe vậy, vô cùng kích động, vội vàng đi tới trước mặt lão nhân, cung kính hành lễ với lão nhân.
Lão nhân cười, đưa tay ra. Chỉ thấy trong tay hắn có ba gốc thảo dược héo rũ.
- Tiểu cô nương, đặt tay ở phía trên.
Lão nhân ôn hòa nói.
Thiếu nữ nghe vậy, đặt tay ở trên ba cây thảo dược này.
Sau một lát, lão nhân mở miệng hỏi:
- Cảm giác được điều gì không?
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ do dự, có phần không dám trả lời.
- Không phải sợ, cảm nhận được cái gì thì nói cái đó.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Thiếu nữ cố lấy dũng khí, nhưng vẫn yếu ớt nói:
- Ta cảm nhận được trong lòng bàn tay có một khí rất yếu ớt đang chuyển động.
Nghe nàng nói như thế, lão nhân gật đầu, thu thảo dược lại, nói:
- Tiểu cô nương, ta là Mạnh Vô Ưu. Tiểu cô nương có thể lựa chọn gia nhập một mạch Đan tông.
Xôn xao!
Nghe vậy, rất nhiều thiếu niên ở đây đều lộ ra biểu tình kinh ngạc và hâm mộ.
Trên mặt thiếu nữ đầy vẻ kích động, liên tục gật đầu, mở miệng nói:
- Vãn bối bằng lòng gia nhập một mạch Đan tông!
Lão nhân tên Mạch Vô Ưu gật đầu, bảo thiếu nữ đứng ở phía sau hắn.
Ở trong đám người, Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên mặt càng rõ rệt hơn.
Thật ra sát hạch nhập môn của Tử Hà tông chia ra làm hai phần. Một phần do người trung niên cao lớn vạm vỡ này tiến hành nghiệm cốt. Nghiệm cốt đạt tiêu chuẩn, liền có thể trở thành đệ tử Võ Mạch của Tử Hà tông.
Nếu như nghiệm cốt không đạt tiêu chuẩn, cũng không cần căng thẳng, còn có một cơ hội nữa. Đó chính là Mạnh Vô Ưu bên này lại tiến hành kiểm tra lần nữa.
Mà Mạnh Vô Ưu kiểm tra không phải là tư chất căn cốt, mà là tư chất luyện đan.
Không có tư chất căn cốt, nếu như có luyện đan tư chất, cũng có thể trở thành đệ tử Tử Hà tông, chỉ có điều không phải Võ Mạch, mà là Đan Mạch.
Mặc dù là không được làm đệ tử Võ Mạch, trở thành đệ tử Đan Mạch cũng vô cùng tốt.
Nhưng trên thực tế, trở thành đệ tử Đan Mạch càng nghiêm khắc hơn trở thành đệ tử Võ Mạch.
Chỉ cần tư chất căn cốt thích hợp, đạt được tiêu chuẩn nhất định, có thể trở thành đệ tử Võ Mạch.
Nhưng muốn trở thành đệ tử Đan Mạch, lại nhất định phải sẵn có tư chất luyện đan. Cái gọi là tư chất luyện đan không có cách nào dựa vào sau này nâng cao, mà là một người tự nhiên đã có đầy đủ.
Tư chất căn cốt còn có thể dựa vào rèn luyện đánh bóng và thiên tài địa bảo đi tích tụ ra. Nhưng tư chất luyện đan lại do tự nhiên hình thành. Có chính là có, không có chính là không có.
Sát hạch tiếp theo cũng lần lượt có mấy người được lão nhân Mạnh Vô Ưu kia nhìn trúng, lựa chọn gia nhập Đan tông.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ. Những người này đều là người không thông qua sát hạch nghiệm cốt. Trên thực tế ở trong lòng của bọn họ vẫn muốn trở thành đệ tử Võ Mạch. Dù sao võ đạo mới là chính thống.
Thật lâu sau, rốt cuộc đến phiên Phương Dương tiến lên tiếp nhận sát hạch nghiệm cốt.
Sắc mặt Phương Dương vẫn như cũ, thậm chí còn lộ ra một nụ cười mỉm, đi tới trước mặt người trung niên cao lớn.
- Phương Dương thiếu gia nỗ lực lên!
- Nhất định có thể thông qua!
Mấy con cháu Phương gia hô lên, chọc cho người bên ngoài không nhịn được trợn trừng mắt.
- Bớt huyên náo đi!
Người trung niên cao lớn vạm vỡ quát một tiếng, trừng mắt với mấy người con cháu Phương gia đang kêu loạn.
Mấy người này bị người trung niên cao lớn vạm vỡ trừng mắt, lập tức im lặng. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, cũng không dám thở mạnh.
Phương Dương cũng vô cùng bất mãn đối với mấy người con cháu Phương gia này. Trong trường hợp này mấy người các ngươi la to làm gì? Thực sự đủ mất mặt.
Ngay lập tức Phương Dương nhìn không chớp mắt, lại giả vờ không quen biết mấy kẻ ngu xuẩn này, rất cung kính đứng ở trước mặt người trung niên cao lớn vạm vỡ.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ đưa tay ra, đặt ở trên đầu vai của Phương Dương. Nhất thời Phương Dương cảm giác được thân thể lún xuống, thật giống như có một tảng đá lớn đặt ở trên người mình.
Chỉ có điều Phương Dương ngược lại không kinh sợ hoảng hốt. Hắn có lòng tin vào chính mình.
Sau một lát, người trung niên cao lớn vạm vỡ này giơ tay lên, buồn bực nói:
- Căn cốt đạt tiêu chuẩn.
Nghe vậy, trong lòng Phương Dương không khỏi có phần kích động. Nhưng hắn vẫn kìm chế, chỉ hơi khom người về phía người trung niên cao lớn vạm vỡ.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ khoát tay, bảo Phương Dương đứng ở phía sau mình.
Phương Dương đứng ở nơi đó, trên mặt có vài phần dương dương đắc ý. Lúc tiếp tục nhìn về phía Phương Lâm ở trong đám người, khóe miệng hắn hiện ra nụ cười khinh miệt.
- Phương Lâm, ta nhất định sẽ một lần bay lên trời. Ngươi chỉ có thể giống như phụ thân ngươi, suốt đời đều ở trong gia tộc sống cuộc sống tầm thường vô vi.
Trong lòng Phương Dương thầm đắc ý.
- Thấy không? Phương Dương thiếu gia thông qua sát hạch, nhất định sẽ trở thành đệ tử Tử Hà tông. Đây là vinh quang lớn nhất của Phương gia ta.
- Cho dù chúng ta không có cách nào giống như Phương Dương thiếu gia, cũng đủ kiêu ngạo.
- Phương Lâm, ngươi đừng nhìn nữa. Ngươi mặc dù là đường đệ của Phương Dương thiếu gia, nhưng Phương Dương thiếu gia nhất định là long phượng trong loài người. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở lại tiếp nhận việc kinh doanh gia tộc của phụ thân ngươi đi.
…
Mấy con cháu Phương gia không chút khách khí châm chọc khiêu khích Phương Lâm. Hình như Phương Dương trở thành đệ tử Tử Hà tông khiến bọn họ còn cao hứng hơn bản thân trở thành đệ tử Tử Hà tông.
Phương Lâm bĩu môi, lười nói nhiều với đám người này.
Sát hạch vẫn tiếp tục. Mỗi một con cháu Phương gia tiến lên tiếp nhận nghiệm cốt, nhưng không có một người nào thông qua. Tuy rằng bọn họ chán nản, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Dù sao khi tới đây, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Người cuối cùng của Phương gia tiến lên tiếp nhận nghiệm cốt chính là Phương Lâm. Chỉ thấy Phương Lâm đi tới trước mặt người trung niên vạm vỡ này, trên mặt mỉm cười, không có chút căng thẳng nào.
Người trung niên cao lớn vạm vỡ nhíu mày. Hắn không thích nụ cười trên mặt Phương Lâm. Điều này khiến hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
Ầm!
Người trung niên cao lớn vạm vỡ nặng tay đặt ở trên vai Phương Lâm, thiếu chút nữa đập cho Phương Lâm ngã trên mặt đất.
- Người này!
Phương Lâm nhe răng trợn mắt, trong lòng thầm mắng. Sát hạch thì sát hạch, ngươi dùng sức lớn như vậy làm gì?