Đồng thời nhìn bộ dạng của Mạnh Triều Dương hình như vẫn chưa trải qua khổ chiến gì, vô cùng dễ dàng lên tới đỉnh. Điểm này ngược lại có phần kỳ quái.
Ba ngọn Tầm Dược phong, ngọn núi thứ hai và ngọn núi thứ ba đều đã có người thành công lên đỉnh. Chỉ còn lại có ngọn núi đầu tiên.
Chỉ có điều mọi người cũng không mong chờ gì đối với người lên đỉnh ngọn núi đầu tiên. Bởi vì xông lên ngọn núi đầu tiên đều là đệ tử hạ đẳng. Muốn lên đỉnh, độ khó quá lớn. Đã ba lần liên tục không có một đệ tử hạ đẳng nào thành công lên đỉnh Tầm Dược phong.
Lần này, chắc hẳn cũng sẽ không có.
Khi tất cả mọi người đặt hết lực chú ý ở trên người Cố Lưu Ly tại ngọn núi thứ hai cùng với Mạnh Triều Dương ở ngọn núi thứ ba, chợt một tiếng hét to, vang vọng Đan tông:
- Đệ tử hạ đẳng Phương Lâm, thành công lên đỉnh!
Lời này vừa nói ra, nhất thời từng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về trên ngọn núi đầu tiên này. Quả nhiên có một bóng người đứng sừng sững ở trên ngọn núi.
Cố Lưu Ly ở ngọn núi thứ hai, Mạnh Triều Dương ở ngọn núi thứ ba đều nhìn về phía bóng người trên ngọn núi đầu tiên.
Trên gương mặt mệt mỏi của Cố Lưu Ly có một sự chấn động kinh ngạc. Còn Mạnh Triều Dương kia mặt không đổi sắc, hình như cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
- Ngọn núi đầu tiên cuối cùng cũng có người lên đỉnh. Thật sự là hiếm thấy.
- Phương Lâm này quả nhiên không hổ danh là thiên tài đã đánh bại đệ tử thượng đẳng.
- Không sai. Tuy rằng danh tiếng của Phương Lâm này nửa tốt nửa xấu, nhưng ít ra ở Đan tông chúng ta cũng là một nhân vật phong vân.
...
Lời Phương Lâm nói không ngừng vang vọng bên tai tất cả mọi người trong toàn bộ Đan tông. Có người kính nể, có người thán phục, cũng có người cười lạnh.
Dưới ngọn núi đầu tiên, đám người Hứa Sơn Cao đứng chung một chỗ, ngước mắt nhìn trên đỉnh núi Phương Lâm. Ai nấy đều có vẻ hết sức kích động.
Ngay cả Ngô Mạnh Sinh bị thương trở về sớm, lúc này cũng được người nâng tới nơi này, gương mặt nở nụ cười nhìn về phía bóng người Phương Lâm.
Ba vị trưởng lão chịu trách nhiệm mở ra ngọn núi đầu tiên cũng đứng ở dưới ngọn núi. Sắc mặt Vạn trưởng lão và trưởng lão trung niên đều vui mừng. Mà ánh mắt Cao trưởng lão lại u ám lạnh lẽo.
Bên trong đại điện Đan tông, ở một khắc khi Phương Lâm lên đỉnh, thủ tọa Cổ Đạo Phong mở mắt ra, nhưng lại lập tức lặng lẽ nhắm mắt lại.
Một chỗ đá xanh, hai tỷ muội có diện mạo tương tự đứng sóng vai. Nữ tử có mái tóc dài trang phục màu xanh, khóe môi khẽ cong lên, nhìn về phía Tầm Dược phong của Đan tông.
Thiếu nữ gầy yếu tóc ngắn ở bên cạnh nàng, ánh mắt mờ mịt, hai tay nắm thật chặt cánh tay của tỷ tỷ mình.
- Muội muội, có lẽ hắn thật sự có thể trị cho chúng ta.
Hồi lâu, Hàn Ngâm Nguyệt mở miệng nói. Trong giọng nói của nàng có vẻ mong đợi, cũng có một phần lo lắng không yên.
Hàn Hiểu Tinh không nói gì, chỉ lắc đầu. Từ khi nàng sinh ra đã mất đi ánh sáng, cũng mất đi hi vọng. Cho dù tỷ tỷ của nàng chờ mong đối với Phương Lâm thế nào, nàng vẫn không tin sẽ có kỳ tích.
Cũng vào thời khắc này, từ chỗ Võ tông đột nhiên có một đường kiếm quang màu tím xông thẳng lên trời.
Kiếm quang giống như hình ảnh của một con rồng, ở trên trời cao phát ra từng tiếng rồng ngâm, chấn động toàn bộ Tử Hà tông.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả đệ tử Tử Hà tông, bất kể là Đan tông hay Võ tông, đều đang tập trung ở trên hình ảnh con rồng bay vọt lên cửu thiên.
- Đây là... dấu hiệu thần binh xuất thế!
Cổ Đạo Phong tập trung tinh thần nhìn kiếm quang hình con rồng này, trầm giọng nói.
Trên Tầm Dược phong, Phương Lâm nhìn hình ảnh con rồng bay lên không trung, cũng có vẻ kinh ngạc.
“Một tia long khí này mặc dù mỏng, nhưng thật sự tồn tại. Xem ra Võ tông có người nhận được một thanh binh khí cổ xưa có chứa long khí.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ. Hắn cũng có một phần bất đắc dĩ. Thật vất vả hắn mới lên tới đỉnh, đang muốn hưởng thụ ánh mắt sùng kính của mọi người, lại không nghĩ đến chỉ trong chốc lát, danh tiếng lại hoàn toàn bị Võ tông bên kia đoạt đi.
Có cảm nhận giống như Phương Lâm, còn có Cố Lưu Ly ở ngọn núi thứ hai, Mạnh Triều Dương ở ngọn núi thứ ba. Mặc dù ở chỗ Võ tông xuất hiện kiếm quang hình con rồng, bọn họ cũng chỉ hơi giật mình.
Ở phía Võ tông, trên Trầm Kiếm hồ, một người thanh niên trong khuôn mặt tái nhợt tay cầm một thanh kiếm cổ rỉ rét loang lổ.
Giờ phút này, trên thanh kiếm cổ có một con rồng nhỏ hư ảo xoay quanh. Người thanh niên nhắm nghiền hai mắt, hình như đang chịu sự thống khổ cực lớn.
Bên Trầm Kiếm hồ, rất nhiều đệ tử Võ tông có vẻ chờ mong và chấn động, nhìn người thanh niên đang cầm kiếm cổ.
Ầm!
Trên trời cao, hình ảnh con rồng múa lượn cửu thiên đột nhiên hạ xuống, trở lại trong thanh kiếm cổ.
Người thanh niên mở mắt, ở trong mắt hắn chớp động một tinh quang.
- Kiếm này… Du Long!
Tiếng của người thanh niên chấn động tám phương.
Sau một khắc, toàn bộ Võ tông sôi trào những tiếng hoan hô.
...
- Thanh Kiếm Tử này quả nhiên không hổ danh là đệ nhất thiên tài của Võ tông, lại có cơ duyên như vậy, tìm được một thanh thần binh thượng cổ.
Hàn Ngâm Nguyệt dường như suy nghĩ tới điều gì, nói.
- Hắn rất mạnh!
Hàn Hiểu Tinh ở cạnh cũng hiếm thấy một lần mở miệng. Giọng nói của nàng rất lạnh, nhưng cũng có một phần ôn nhu. Chỉ khi ở cùng với tỷ tỷ cùng, nàng mới có thể lộ ra sự ôn nhu này.
Hàn Ngâm Nguyệt thản nhiên cười, nói:
- Vậy còn muội?
Hàn Hiểu Tinh lộ ra vẻ kiêu ngạo, nói:
- Ta mạnh hơn!
...
Đan tông, đám ba người Phương Lâm thành công lên tới đỉnh, được thủ tọa Cổ Đạo Phong triệu kiến. Bọn họ đang đi tới trong đại điện Đan tông.
Trong đại điện, Cổ Đạo Phong ngồi ở trên cao, khí thế không tầm thường. Phía dưới, các trưởng lão đứng hai bên đứng san sát. Hần như toàn bộ trưởng lão Đan tông đều tập trung tại đây.
Trước đó Phương Lâm đã từng gặp loại cục diện này một lần. Đó chính là lúc kiểm chứng sửa đổi phương pháp luyện đan.
Phương Lâm cũng chú ý thấy, bầu không khí bên trong đại điện hình như có hơi cổ quái. Mơ hồ có không ít ánh mắt không đặt ở trên thân hai người khác, trái lại tập trung ở trên người mình.
Đối với loại bầu không khí quỷ dị này, trong lòng Phương Lâm thầm cười lạnh. Hắn đã đoán được có tình huống gì. Chỉ có điều trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh. Hắn đã sớm chuẩn bị ứng phó với loại cục diện này.
Yêu khí trên người Phương Lâm đã gần như tiêu tan. Lúc rời khỏi Tầm Dược phong, hắn đã thu một đoạn xương yêu thú này vào bên trong túi Cửu Cung. Về phần đan dược trong cơ thể, dược lực cũng đã dùng hết.
Cho dù còn có một ít yêu khí lưu lại, cũng gần như không thể điều tra.
Nếu như toàn thân Phương Lâm đầy yêu khí đi tới đại điện Đan tông, sợ rằng một câu còn chưa nói, đã bị tất cả trưởng lão liên thủ bắt giữ.
- Bái kiến thủ tọa! Bái kiến các vị trưởng lão!
Ba người Phương Lâm hành lễ về phía Cổ Đạo Phong cùng với tất cả trưởng lão ở đây.
Cổ Đạo Phong mỉm cười, nói:
- Lần này rèn luyện ở Tầm Dược phong, ba người các ngươi có biểu hiện xuất sắc, mỗi người đều lên đến đỉnh. Lại nói tiếp, đã ba lần không xuất hiện chuyện ba ngọn núi đồng thời có người lên đến đỉnh. Các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của Đan tông ta, bản tọa hết sức vui mừng.
Ba người lại hành lễ, chỉ có điều trong lòng cũng không lưu tâm.
Cổ Đạo Phong cũng không nhiều lời vô nghĩa. Hắn vung tay lên, hai túi Cửu Cung bay đến trước mặt Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly.
Phương Lâm sửng sốt. Chỉ có điều thần sắc hắn không đổi, lặng lẽ cúi đầu.
Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Phương Lâm không nhận được bất kỳ phần thưởng gì?
Chỉ có điều hai người không suy nghĩ nhiều. Dù sao mình nhận được phần thưởng là được. Về phần những người khác, bọn họ lười để ý tới.
- Hai người các ngươi đi xuống trước đi.
Cổ Đạo Phong nói. Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly đều liếc mắt nhìn Phương Lâm, sau đó lập tức rời khỏi đại điện.