Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một quả cầu màu vàng đất, giống như làm từ một loại da thú nào đó, nó chỉ lớn chừng nắm tay, rất có tính co dãn, sờ vào có xúc cảm cũng không tệ lắm.

- Đó là một thứ gì vậy?

Phương Lâm có phần hứng thú quan sát quả cầu này, chỉ có điều trước sau hắn vẫn nhìn không ra nó rốt cuộc có tác dụng gì.

Ngay lập tức, Phương Lâm thử rót nội kình vào trong quả cầu này, lập tức quả cầu bỗng nhiên lớn lên, thoáng cái bao trùm Phương Lâm ở trong quả cầu.

Tuy không gian bên trong quả cầu nhỏ, nhưng vẫn đủ cho Phương Lâm xoay người, đồng thời trên dưới trái phải hoàn toàn không có góc chết, hoàn toàn bị phong tỏa.

Phương Lâm có chút há hốc mồm, mình bị nhốt ở bên trong quả cầu này, phải làm thế nào mới ra ngoài được?

- Mở cho ta!

Phương Lâm ở bên trong quả cầu liên tục vỗ, chỉ có điều lại hoàn toàn không có tác dụng.

Khi Phương Lâm có chút nóng nảy, quả cầu thoáng cái đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, Phương Lâm cũng từ trong đó thoát khỏi sự vây khốn.

Phương Lâm kinh ngạc không hiểu, lẽ nào quả cầu này là sử dụng như thế sao?

Tò mò, Phương Lâm lại thử rót nội kình vào trong đó, quả cầu quả nhiên lại biến thành lớn lên, bao trùm lấy Phương Lâm vào bên trong quả cầu.

Mà đợi đến khi nội kình biến mất, quả cầu này lại sẽ khôi phục lại giống như lúc ban đầu, thả Phương Lâm ra.

Sau khi thử ba bốn lần, Phương Lâm dần dần hiểu ra, cái này giống như là một món pháp bảo loại phòng ngự.

Phương Lâm lại đặt quả cầu ở trên mặt đất, sau đó vận chuyển khí lực toàn thân, đập một quyền về phía quả cầu.

Một quyền này, cho dù là đá nghìn cân ở trước mặt Phương Lâm, cũng có thể bị đập nát.

Chỉ có điều một quyền này rơi vào trên quả cầu kỳ lạ này lại hoàn toàn không có tác dụng gì, Phương Lâm cảm giác được rõ ràng quả cầu này đã đẩy lực lượng của chính mình ra một cách hoàn mỹ.

- Bảo bối tốt!

Sau khi Phương Lâm biết rõ tác dụng của quả cầu này, hắn lập tức vui mừng muốn nở hoa, trong lúc giao đấu cùng người khác, quả cầu này có thể đưa đến tác dụng phòng ngự rất tốt, tuy rằng ngay từ lúc đầu dường như khó có thể khống chế, nhưng sử dụng nhiều cũng sẽ quen thuộc.

- Không ngờ Cổ Đạo Phong còn có bảo bối thú vị như vậy, đáng tiếc hắn ngay cả cơ hội sử dụng cũng không có, đã bị giết chết.

Phương Lâm âm thầm cảm thán.

Cổ Đạo Phong cũng thật sự xui xẻo, nếu như hắn có thể đúng lúc sử dụng quả cầu này, có lẽ còn có thể giữ được tính mạng, cũng không đến mức chưa từng vận dụng thủ đoạn gì, lại chết thảm ở trong tay của Yêu Thánh.

Ngoại trừ quả cầu này ra, bên trong túi Cửu Cung của Cổ Đạo Phong vẫn có rất nhiều thứ tốt, đan dược, dược liệu linh tinh không nói, vẫn có một vật khiến Phương Lâm mừng rỡ.

Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh!!!

Bảo vật trấn tông của Vạn Dược môn, trong lần đầu tiên Vạn Dược môn cùng Đan tông so tài, ở dưới sự cưỡng ép của Cổ Đạo Phong, lão nhân họ Cung môn chủ của Vạn Dược môn bất đắc dĩ giao Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh cho Cổ Đạo Phong.

Đỉnh này vẫn luôn do Cổ Đạo Phong nắm giữ, hiện tại Cổ Đạo Phong bỏ mạng, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này lại rơi vào trong tay của Phương Lâm.

Phương Lâm thiếu chút nữa kích động muốn nhảy lên, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này chính là thứ hắn mơ ước từ lâu, đây là bảo đỉnh chân chính, có thể gặp không thể cầu.

Tuy rằng trên người Phương Lâm có rất nhiều lò luyện đan, nhưng bàn về giá trị, không có một lò luyện đan nào có thể có thể so sánh được với Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này.

Phương Lâm vuốt ve Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, lò luyện đan này trong suốt lấp lánh, chỉ để ở chỗ này nhìn lại khiến cho tâm tình hắn khoan khoái, chứ đừng nói là cầm nó tới luyện đan, quả thực chính là một loại hưởng thụ.

- Cổ Đạo Phong à Cổ Đạo Phong, ngươi coi như là làm một chuyện tốt, ngàn dặm xa xôi đưa lò luyện đan này tới cho ta, thực sự là người tốt mà.

Trong lòng Phương Lâm không khỏi xúc động.

Đương nhiên, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này cùng với những vật khác trong túi Cửu Cung của Cổ Đạo Phong, đều không đưa ra ngoài ánh sáng, Phương Lâm cũng không nói chuyện Cổ Đạo Phong chết cho bất kỳ kẻ nào, nếu như mấy thứ này lộ ra, như vậy rất dễ dàng chọc cho người nghi ngờ.

Cho nên, trước khi không có đủ thực lực tuyệt đối, Phương Lâm đều phải cố gắng che giấu mấy thứ này, nhất là không thể để một ít cao tầng của Tử Hà tông biết được. Dù sao ở trong những cao tầng này vẫn có một phần coi trọng Cổ Đạo Phong.

Nhất là Kim lão kia, hắn còn là sư tôn của Cổ Đạo Phong, từ lâu đã vô cùng bất mãn về Phương Lâm, nếu như người này biết Cổ Đạo Phong chết có liên quan đến mình, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp đối phó với Phương Lâm.

Đương nhiên, không thể để lộ, nhưng len lén sử dụng vẫn được. Dù sao Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này ở trong tay Phương Lâm, đã là vật của hắn.

Mặt khác Phương Lâm còn phát hiện ra mấy cái ngọc giản đưa tin đặc biệt, trên đó đều có ấn ký quỷ dị, hơn nữa bị Cổ Đạo Phong giấu ở nơi sâu nhất của túi Cửu Cung.

Phương Lâm suy nghĩ một chút, đoán chắc mấy khối ngọc giản này là để Cổ Đạo Phong dùng liên lạc với Ẩn Sát đường.

Ngay lập tức, Phương Lâm hoàn toàn không do dự hủy đi tất cả những ngọc giản này, có trời mới biết ngọc giản này ngoại trừ liên hệ ra có còn tác dụng khác hay không, giữ lại trước sau cũng là một tai họa ngầm.

Kiểm lại một lượt, Phương Lâm chỉ cảm thấy mình kiếm được món lời lớn, kiếm được chậu đầy bát đầy, sợ rằng nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Ngày hôm sau, Phương Lâm vừa kết thúc một đêm tu luyện, đã thấy có người đến thăm hỏi. Đó không phải là ai khác, chính là Thanh Kiếm Tử.

Khi Phương Lâm nhìn thấy Thanh Kiếm Tử, hắn kinh ngạc một hồi. Thanh Kiếm Tử rõ ràng cũng đột phá với khí tức nội liễm, đứng ở nơi đó lại giống như một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ vậy, làm cho lòng người sinh ra kính sợ.

Cảnh giới của hắn giống như Phương Lâm.

Thanh Kiếm Tử nhiều ngày bế quan khổ luyện, lĩnh ngộ của dbản thân đối với kiếm đạo đã được nâng cao thêm một bước, đạt tới cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng.

Mà Thanh Kiếm Tử này tới, ngoại trừ gặp Phương Lâm một lần, hắn cũng vì tâm tư ngứa ngáy khó chịu, muốn cùng Phương Lâm so tài một hồi.

Phương Lâm biết Thanh Kiếm Tử là một cuồng nhân hiếu chiến, hắn cũng không có từ chối, ngay lập tức hai người đi tới luận võ đài.

Luận võ đài chính là một trong những phương náo nhiệt nhất của Tử Hà tông địa, rất nhiều đệ tử bình thường có ân oán cũng sẽ tiến hành thanh toán ở luận võ đài.

Lúc này, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử đến, lập tức lại khiến cho luận võ đài kín người hết chỗ, gần như tất cả đệ tử Đan tông, Võ tông đều đã tới, muốn xem hai đại thiên tài tranh đấu với nhau.

- Thanh Kiếm Tử sư huynh nỗ lực lên!

- Phương sư huynh nỗ lực lên!

- Thanh Kiếm Tử sư huynh tất thắng!

...

Xung quanh luận võ đài, rất nhiều đệ tử đều la lên. Đệ tử Võ tông tất nhiên lớn tiếng cổ vũ cho Thanh Kiếm Tử. Đệ tử Đan tông lại cổ vũ cho Phương Lâm.

Hơn nữa không ít trưởng lão nghe tin đều đến đây, bọn họ không muốn bỏ qua một trận quyết đấu hiếm thấy như vậy.

Thủ tọa của Võ tông Hình Thiên Tiếu cũng tới, hắn dẫn theo các trưởng lão Võ tông, có thể nói là đội hình vô cùng long trọng.

Hàn Ngâm Nguyệt cũng xuất hiện, mặc dù nàng chỉ lẻ loi một mình, nhưng vẫn khiến mọi người kính nể, e sợ.

Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử không nghĩ tới, chẳng qua chỉ so tài mà thôi, lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, thấy vậy bọn họ ngược lại có chút bất ngờ.

- Phương Lâm, lần này ta sẽ dùng hết sức ứng phó, nếu như ngươi muốn giữ lại thực lực, sợ là sẽ phải thua rất khó coi.

Thanh Kiếm Tử vừa cười vừa nói.

Phương Lâm cũng cười nói:

- Ta đương nhiên sẽ không giữ lại thực lực, chỉ có điều mong rằng Thanh Kiếm Tử sư huynh hạ thủ lưu tình, để tránh cho ta không xuống đài được, dù sao nhiều người nhìn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK