Không có cách nào. Những dược liệu kia đều bị Độc Cô Niệm trực tiếp nhổ tận gốc. Tuy rằng chúng đã được Độc Cô Niệm trồng trở lại, nhưng vẫn luôn ở tình trạng nửa chết nửa sống.
Phương Lâm đi tới bên cạnh những dược liệu ủ rũ này, vỗ về chơi đùa một hồi.
Trong thời gian không đến một chén trà nhỏ, những dược liệu vốn vẫn nửa chết nửa sống lại đều toả ra sức sống, hoàn toàn không vẻ ủ rũ nữa.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Độc Cô Niệm nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ngươi làm như thế nào vậy?
Độc Cô Niệm vội vàng hỏi.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Có liên quan tới ngươi sao?
Độc Cô Niệm mím đôi môi nhỏ nhắn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu:
- Vậy ngươi nguyện ý dạy ta Chấn Tam Sơn sao?
Phương Lâm xoa cằm suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười nói:
- Nếu như ta dạy ngươi Chấn Tam Sơn, vậy ta có tính là sư phụ của ngươi không?
Độc Cô Niệm ngẩn ra, ánh mắt lập tức phức tạp nhìn Phương Lâm.
- Nếu như ngươi dạy ta Chấn Tam Sơn, ta lại bái ngươi làm sư phụ, thế nào?
Độc Cô Niệm nói.
Phương Lâm vừa nghe, nhất thời vui vẻ.
- Nếu ngươi muốn bái ta làm sư phụ, vậy bây giờ dập đầu đi.
Phương Lâm ngồi ở trên băng đá, giống như lão thần nhìn Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm há hốc mồm. Nàng không nghĩ tới Phương Lâm dứt khoát như vậy. Nhưng mình đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể vừa nói lại không thừa nhận.
Phải nói rằng Độc Cô Niệm cũng là người thông minh nhanh nhẹn. Ngay lập tức tròng mắt nàng xoay chuyển, nói:
- Cái này thì không thể được. Ngươi còn chưa dạy ta.
Phương Lâm đảo mắt, cũng không lại đùa với Độc Cô Niệm nữa. Hắn vung tay lên. Một khối ngọc giản rơi vào trước người Độc Cô Niệm.
- Phương pháp tu luyện và yếu quyết của Chấn Tam Sơn đều ở bên trong. Ngươi tự mình xem, không hiểu thì hỏi lại ta.
Phương Lâm nói xong, lại phủi mông một cái trở lại trong phòng.
Độc Cô Niệm đưa một tay nhặt ngọc giản lên. Sau khi kiểm tra, trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ và chút do dự.
- Quan tâm tới hắn làm gì. Luyện trước rồi nói sau.
Độc Cô Niệm thầm nghĩ. Nàng cầm ngọc giản vui vẻ trở lại trong phòng của mình.
Sau khi đuổi được Độc Cô Niệm đi, Phương Lâm trở về trong nhà, chuẩn bị tiếp tục bế quan.
Hắn còn muốn cắn nuốt lò luyện đan vừa tới tay này, xem có thể một lần hành động trùng kích đến Nhân Nguyên cửu trọng đỉnh phong, thậm chí là đột phá đến cảnh giới Địa Nguyên hay không.
Chỉ có điều đột phá một cảnh giới lớn đặc biệt không dễ dàng. Theo Phương Lâm nghĩ, cho dù hắn cắn nuốt một lò luyện đan, tỷ lệ đột phá cũng chỉ ở chừng năm thành.
Cho nên, Phương Lâm dự định là Nhân Nguyên cửu trọng đỉnh phong. Về phần có thể tiến vào cảnh giới Địa Nguyên, vậy cũng chỉ có thể xem vận khí.
Lại bóp nát một khối ngọc giản cấm chế, Phương Lâm lấy ra lò luyện đan do tôn Cổ Đạo Phong ban cho hắn.
Hình dáng bên ngoài của cái đan đỉnh này hết sức bình thường, quả thực có thể nói là hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng chính là một lò luyện đan như vậy lại làm cho Phương Lâm đặc biệt coi trọng. So với cái hàng thứ phẩm tệ hại lần trước Đan các cho hắn, không thể nghi ngờ cái này còn tốt hơn rất nhiều.
Phương Lâm chuẩn bị không ít đan dược, đều dùng để đột phá. Sau khi đều chuẩn bị thỏa đáng tất cả, Phương Lâm lại ngồi xuống khoanh chân ở bên cạnh lò luyện đan, vận chuyển Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết.
...
Đại Càn quốc gần đây cũng không yên tĩnh.
Bởi vì Vạn Dược môn so tài đan đạo cùng Đan tông, cuối cùng càng lúc càng ầm ĩ, khiến cho Lý gia cũng bị kéo vào.
Rất nhiều đệ tử tinh anh và trưởng lão của Vạn Dược môn bị giam giữ ở Đan tông. Lý gia cũng có một vị trưởng lão đức cao vọng trọng bị thủ tọa của Võ tông Hình Thiên Tiếu tổn thương nặng nề.
Có thể nói Tử Hà tông thoáng cái lại hoàn toàn chọc tới Lý gia và Vạn Dược môn.
Vạn Dược môn còn tốt. Dù sao thực lực Vạn Dược môn không bằng Tử Hà tông, hơn nữa có không ít đệ tử, trưởng lão bị giam cầm ở Đan tông. Trên dưới Vạn Dược môn vô cùng tức giận, lại không có cách nào làm bất kỳ động tác gì đối với Tử Hà tông.
Lão nhân họ Cung này sử dụng Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh đổi lấy tự do của mình. Sau khi trở lại Vạn Dược môn, việc đầu tiên hắn làm là tới Lý gia xin nhận tội trước, sau đó lại vội vàng gom góp tài nguyên, chuẩn bị đi tới Đan tông chuộc lại những người Vạn Dược môn đang bị giam cầm.
Có thể nói chuyện lần này, thua thiệt nhất chính là Vạn Dược môn. Không chỉ mất hết mặt mũi, còn phải bồi thường một đống lớn. Ngay cả chí bảo của tông môn Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh cũng bị mất.
Tuy rằng Lý gia tổn thất không lớn, chỉ có một trưởng lão bị trọng thương, mất một cánh tay, nhưng đối với gia tộc kiêu ngạo như Lý gia, điều này quả thực là vô cùng nhục nhã.
Mười ngày sau, rất nhiều cao thủ của Lý gia với khí thế hung hăng đi tới Tử Hà tông, muốn Tử Hà tông phải cho Lý gia một công đạo.
Lý Chấn Đông, gia chủ Lý gia mặc dù không có tự mình đến đây, nhưng đệ đệ của hắn Lý Vân Hạc tới. Đây cũng cao thủ đứng thứ hai tại Lý gia hiện nay.
Tử Hà tông lại không tỏ ra yếu kém. Tông chủ Hàn Lạc Vân luôn luôn giấu mình không mấy khi hiện thân lại xuất hiện, dẫn theo thủ tọa Đan tông Cổ Đạo Phong, cùng với thủ tọa của Võ tông Hình Thiên Tiếu ở trong đại điện Tử Hà tiến hành đám phán cùng người của Lý gia.
Đây là đàm phán giữa hai thế lực lớn đứng đầu Càn quốc. Bởi vì chuyện tương đối nghiêm trọng, hai bên đều đang tức tức, quá trình đàm phán cũng không lý tưởng.
Trong lúc đó, Lý Vân Hạc nhiều lần đều đứng lên vỗ bàn, kêu gào Lý gia phải toàn lực đánh Tử Hà tông.
Đáp lại hắn, Hàn Lạc Vân chỉ có nhẹ nhàng nói một câu:
- Vậy thì tới đi.
Chính là một câu nói vô cùng đơn giản hoàn toàn không có độ mạnh yếu như vậy, lại làm cho một đám người Lý gia kiêu ngạo hống hách phải hoàn toàn im lặng.
Lý Vân Hạc không phải không quen biết Hàn Lạc Vân. Ngược lại, thân là nhân vật số một số hai của Lý gia, hắn hoàn toàn không xa lạ gì tông chủ Tử Hà tông Hàn Lạc Vân.
Có thể nói, Hàn Lạc Vân là một nhân vật mềm cứng đều không ăn. Ngay cả Lý gia có khí thế kiêu ngạo ngập trời tới mức nào, cũng sẽ không khiến cho Hàn Lạc Vân có nửa điểm nhượng bộ.
Lý Vân Hạc tự biết mình không làm gì được Hàn Lạc Vân, cũng chỉ có thể ép cơn giận xuống, thật sự bắt đầu đàm phán.
Về phần kết quả đàm phán, cuối cùng là Lý Vân Hạc dẫn theo đám người Lý gia rời đi. Hai bên tuy rằng vẫn giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng chung quy vẫn có khắc chế.
Ngày thứ hai sau khi đàm phán kết thúc, từ chỗ Lý gia truyền ra tin tức, nếu như trong vòng ba ngày không giao ra cánh tay của Hình Thiên Tiếu, gia chủ Lý gia sẽ tự mình ra tay.
Nhìn tình cảnh như vậy, toàn bộ Càn quốc đều chấn động. Ánh mắt của thế lực khắp các nơi đều đồng loạt tập trung ở trong hai thế lực lớn Lý gia và Tử Hà tông này.
Nếu như hai thế lực lớn này đánh nhau, vậy toàn bộ Càn quốc đều sẽ muốn lật trời, thậm chí sẽ diễn biến thành hỗn chiến của các thế lực lớn.
Đối với thái độ của Lý gia, Hàn Lạc Vân vẫn không lựa chọn lui bước.
Ngày đó, Hàn Lạc Vân một người một kiếm đi tới trên bầu trời của Lý gia, quay về phía Lý gia chém xuống một kiếm.
Một kiếm này, chính là thái độ của Hàn Lạc Vân!
Nếu như ngươi muốn chiến, ta lại theo tới cùng!
Gia chủ Lý gia ra tay, ngăn cản một kiếm này của Hàn Lạc Vân. Nhưng toàn bộ trên dưới Lý gia vẫn bị khiếp sợ đến mức giống như chim sợ cành cong.
Cũng trong lúc đó, hoàng tộc Đại Càn cũng có lời truyền ra, hình như Đại Càn hoàng đế muốn hòa giải mâu thuẫn của hai bên.
Lúc này thì hay rồi. Không chỉ có Lý gia và Tử Hà tông, ngay cả hoàng tộc Đại Càn cũng muốn dính vào. Chuyện càng lúc càng ầm ĩ hơn.
Ngại mặt mũi của Đại Càn hoàng đế, hai người Hàn Lạc Vân và Lý Chấn Đông cuối cùng ngồi ở cùng một bàn, cùng Đại Càn hoàng đế khiếu nại ba ngày ba đêm. Trong lúc đó có sóng dao động nội kình cực kỳ khủng khiếp từ trong mật thất ba người bọn họ trao đổi truyền ra. Nhưng rất nhanh tất cả lại yên tĩnh trở lại.