Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hai vị, nơi này là Hắc Đỉnh thành, Chư Cát Thương ta là thành chủ của Hắc Đỉnh thành, nếu là các ngươi muốn ồn ào, cũng đừng có trách Chư Cát Thương ta không khách khí.

Chư Cát Thương cũng tức giận, làm trò gì vậy, thật sự không để rắn địa đầu như ta vào mắt sao?

Nhìn thấy Chư Cát Thương nổi giận, Tô lão cười hì hì, cũng không nói thêm gì nữa, rất thức thời ngồi xuống, hoàn toàn không để ý tới Cốc bà tử đang tức giận lộ ra sắc mặt giống như cà tím vậy.

- Chuyện này, ta tất nhiên sẽ nói cho phía trên biết.

Cốc bà tử nói một câu xong, cũng không dây dưa nữa, nhưng oán khí trong lòng tất nhiên còn chưa tiêu tan.

Lão nhân họ Nghiêm thấy hai người tự nhiên lại ngừng lại như vậy, hắn lập tức cảm thấy không thú vị, hắn vẫn muốn nhìn hai người đánh nhau, như vậy hắn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Đương nhiên, nếu như Cốc bà tử và Tô lão thật sự đánh nhau, hắn cũng sẽ đứng ở bên phía Tô lão.

Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Cốc bà tử là độc đan sư, bất luận là Tô lão hay lão nhân họ Nghiêm đều căm thù độc đan sư, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ thay đổi nào.

Cho dù là Chư Cát Thương nhìn như đang khuyên giải, nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng rất bài xích Cốc bà tử.

Hoặc có lẽ, bây giờ rất nhiều luyện đan sư đã không lại có cảm giác gì đối với độc đan sư, nhưng rất nhiều luyện đan sư thế hệ trước, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc chuẩn của luyện đan sư từ xưa lưu truyền xuống, độc đan sư chính là kẻ địch của bọn họ.

Cho dù hiện tại Đan Minh đã tiếp nhận độc đan sư, nhưng trong lòng bọn họ vẫn không có xem độc đan sư là người đồng đạo.

Mà giờ phút này, ở trên lôi đài, Quách Chân lại tức giận vô cùng, hận không thể xông lên xé xác Phương Lâm.

- Phương Lâm, ngươi lời nói này không chỉ là đắc tội một mình ta, còn muốn đắc tội tất cả độc đan sư, ngươi ở Đan Minh sẽ không có bất kỳ kết quả gì tốt!

Giọng nói của Quách Chân kèm theo ý uy hiếp nói.

Phương Lâm bĩu môi:

- Thật sự xem mình là một nhân vật lớn sao? Hay ngươi cảm thấy, Đan Minh đã là thiên hạ của độc đan sư các ngươi? Không để hàng ngàn vạn luyện đan sư chúng ta vào mắt sao?

Lời này vừa nói ra, Quách Chân trở nên biến sắc, mà rất nhiều luyện đan sư phía dưới đều rất ăn ý với Phương Lâm, đều lộ ra vẻ không vui nhìn Quách Chân.

Lời Phương Lâm nói đã nói đến lời trong tâm khảm của các luyện đan sư này, cho tới nay, bọn họ đều rất khó lý giải được chuyện Đan Minh tiếp nhận độc đan sư, trong lòng trước sau vẫn đang bài xích.

Nhất là những năm gần đây độc đan sư ở Đan Minh phát triển an toàn, càng làm cho trong lòng những luyện đan sư này cảm thấy vô cùng bất bình.

Lúc này, lời Phương Lâm nói khiến cho rất nhiều luyện đan sư đều phát sinh thiện cảm đối với hắn, bọn họ tự phát đứng ở bên phía Phương Lâm.

- Độc đan sư cút ra khỏi Hắc Đỉnh thành!

- Trả lại cho Đan Minh một bầu trời trong sạch!

- Đan Minh không cần độc đan sư!

...

Không biết ai dẫn đầu, từng tiếng kêu vang lên, tất cả đều là đang chống lại độc đan sư.

Từng tiếng kêu vang lên, đợt sau cao hơn đợt trước, trong lúc nhất thời, toàn bộ Hắc Đỉnh thành đều đang mãnh liệt công kích độc đan sư.

Cảnh tượng như vậy khiến cho sắc mặt Quách Chân trắng bệch, thân hình lay động, trong lòng hoảng loạn vô cùng.

Thần sắc Cốc bà tử cũng khó coi, nàng cũng là độc đan sư, lúc này có thể thực sự cảm nhận được sự chống lại và bài xích của mọi người đối với độc đan sư.

Nàng không có nghĩ tới, cho đến ngày nay trong Đan Minh vẫn có người bài xích độc đan sư như vậy.

- Chư Cát Thương, đây là muốn ép lão thân đi sao?

Sắc mặt Cốc bà tử khó coi nhìn Chư Cát Thương chất vấn.

Chư Cát Thương không nói gì, Lục Vô Vi ở một bên khinh thường nói:

- Không ai ép ngươi phải đi cả, là độc đan sư các người thật sự khiến người ta chán ghét mà thôi.

Cốc bà tử giận dữ, hung hăng trừng mắt với Lục Vô Vi, Chư Cát Thương cũng liếc mắt nhìn Lục Vô Vi, ra hiệu hắn không nên lại nói lung tung nữa.

Trần Mộc tiến lên một bước, nhìn đám người đang xúc động phía dưới, đột nhiên hét lớn:

- Yên lặng!

Âm thanh giống như chuông lớn, lại giống như sấm trời nổ vang, trong nháy mắt ép xuống âm thanh giống như núi lớn biển gào của mọi người.

Trong lòng không ít người đều sợ hãi, lo lắng Trần Mộc người chấp pháp Hắc Đỉnh thành này có thể nổi giận hay không, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nhiều người kêu lên như vậy, cho dù là Trần Mộc muốn trừng phạt, cũng không có khả năng trừng phạt tất cả mọi người.

Tiếng la tuy rằng dừng lại, nhưng bài xích của mọi người đối với độc đan sư lại chưa từng biến mất.

Thân Quách Chân ở trên lôi đài, có thể cảm giác được rõ ràng từng ánh mắt khác thường phía dưới này giống như kim đâm vậy, khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên, hận không thể lập tức thoát khỏi cái địa phương đáng chết này.

- Quách Chân, nếu như ta là ngươi, ta đã sớm che mặt chạy đi, ngươi còn có mặt mũi tùy tiện đứng ở chỗ này sao? Da mặt phải dầy tới mức nào?

Phương Lâm lại không chút khách khí châm chọc nói.

Sắc mặt Quách Chân khó coi tới cực điểm, cắn răng cả giận nói:

- Phương Lâm, mặc dù Quách Chân ta là độc đan sư, nhưng là người của Đan Minh, bất kể các ngươi nói cái gì, cũng không thay đổi được sự thật ta cũng thuộc về Đan Minh này.

Phương Lâm nghe vậy, trong lòng âm thầm thở dài, ban đầu hắn vốn vẫn muốn dùng ngôn ngữ khiến người này mất mặt, xem ra lại không được.

Nói cho cùng, sở dĩ Phương Lâm muốn chọn Quách Chân này tới tiến hành khiêu chiến, cũng bởi vì người này là độc đan sư.

Tuy rằng Triệu Thần Không cũng khiến Phương Lâm đáng ghét, nhưng nhiều lắm hắn chỉ lớn lối một chút thôi, hoàn toàn kém hơn Quách Chân. Người này càng khiến Phương Lâm chán ghét hơn.

- Nếu ngươi muốn mặt dày đứng ở chỗ này, ta chỉ có thể cho ngươi tâm phục khẩu phục đi xuống.

Phương Lâm vừa cười vừa nói, chỉ có điều nhìn thế nào nụ cười của hắn cũng không có ý tốt như vậy.

- Hừ! Chỉ sợ đến lúc đó người xuống sẽ là Phương Lâm ngươi, mà không phải là Quách Chân ta!

Quách Chân lạnh lùng nói.

- Bắt đầu đi.

Lúc này, một chấp sự Đan Minh cũng đi tới trên lôi đài, hắn liếc mắt nhìn hai người.

Ngay lập tức, Phương Lâm và Quách Chân đồng thời bắt đầu luyện đan.

Cách đó không xa, sắc mặt của Cốc bà tử thật sự không dễ nhìn, một mặt bởi vì chuyện mới rồi, một mặt khác là âm thầm lo lắng cho Quách Chân.

Tuy rằng, nàng rất có lòng tin vào thực lực của Quách Chân, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Cốc bà tử rất lo lắng tâm tính của Quách Chân bị ảnh hưởng.

Một khi tâm tính của luyện đan sư bị ảnh hưởng, hậu quả có thể lớn có thể nhỏ, nếu như không có cách nào đúng lúc điều chỉnh được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến một loạt chuyện phía sau.

Quả nhiên, Cốc bà tử lo lắng không phải là dư thừa, tâm tính của Quách Chân thật sự bị ảnh hưởng, động tác trên tay hắn không khỏi có chút chậm trễ.

Trong lòng có tạp niệm, lại không có cách nào tập trung tinh thần!

Trái lại, Phương Lâm có thể nói là tâm thần vui sướng, hơn nữa ở trên phương diện thực lực hắn vốn đã vượt qua Quách Chân này không biết bao nhiêu lần, lúc này ở trên tiến độ đã hoàn toàn vượt qua Quách Chân.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, mặc dù cuộc tỷ thí này mới chỉ là vừa mới bắt đầu, nhưng Quách Chân cũng đã thua một nửa.

- Quách Chân ta làm sao có thể thất bại bởi người như ngươi được?

Trong lòng Quách Chân giận dữ gầm thét lên, hắn cắn đứt đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Mượn cảm giác đau đớn ở đầu lưỡi, Quách Chân mạnh mẽ khiến cho mình bình tĩnh lại.

Thấy vậy, mắt Phương Lâm khẽ híp một cái, người này mặc dù là độc đan sư, nhưng cũng không phải một nhân vật dễ đối phó.

- Phương Lâm, ta cho ngươi được mở mang kiến thức, xem cái gì gọi là thủ đoạn của độc đan sư!

Quách Chân giận dữ gầm thét lên, giống như điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK