- Phương sư huynh, ta đấm chân cho ngài.
- Phương sư huynh, ta quạt cho ngài.
···
Bên trong gian phòng đá, Phương Lâm lười biếng ngồi ở trên một đống rơm khô ráo. Bốn người thanh niên vẻ mặt nịnh nọt bóp vai đấm chân quạt gió cho Phương Lâm.
Phương Lâm lại vô cùng thản nhiên hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Phương Lâm vào nhà giam Trấn Yêu động đến nay đã được bốn ngày. Lão đại của gian phòng đá này ban đầu là Vương Đại Long, hiện tại biến thành Phương Lâm.
Mà Vương Đại Long này hoàn toàn không có vẻ bất mãn, trái lại trong mấy người, hắn nịnh nót Phương Lâm nhiều nhất, hận không thể mỗi ngày nằm trên mặt đất tỏ vẻ đáng thương.
Mấy ngày qua nhờ có Phương Lâm, hai người thanh niên vẫn bị khi dễ cũng sống tốt hơn rất nhiều.
Dù sao Phương Lâm không khi dễ bọn họ, mấy người Vương Đại Long càng không dám tùy tiện khi dễ hai người kia nữa. Bởi vậy hai người kia vô cùng kính nể, e sợ Phương Lâm.
- Được rồi được rồi. Tất cả đi sang một bên đi. Ta có chuyện quan trọng cần làm.
Phương Lâm phất tay một cái, năm người Vương Đại Long lập tức rời đi.
Phương Lâm không quan tâm bên trong gian phòng đá này còn có người khác. Hắn sờ vào túi Cửu Cung một cái, rất nhiều thứ liền xuất hiện.
Phần lớn đều là dược liệu, còn có mấy viên yêu đan. Trên cơ bản đều là những thứ Phương Lâm thu hoạch ở bên trong Tầm Dược phong.
- Cổ Đạo Phong này không biết xấu hổ, bỏ hết phần thưởng lên đỉnh Tầm Dược phong của ta! Cũng không biết sau khi ra ngoài có thể lấy lại hay không?
Phương Lâm bỗng nhiên nói thầm, trên mặt đầy bất mãn.
Mấy người Vương Đại Long nghe được lời Phương Lâm nói thầm, thân thể đều run rẩy. Nhìn người ta khí phách chưa? Ngay cả thủ tọa Đan tông, hắn cũng dám mắng là không biết xấu hổ. Chỉ riêng điểm này, những người như bọn họ đã hoàn toàn không thể so sánh được.
Phương Lâm không để ý tới ánh mắt cổ quái của mấy người Vương Đại Long khi nhìn mình. Hắn đang vui vẻ kiểm tra lại phần thu hoạch trong Tầm Dược phong.
Trong hành trình tới Tầm Dược phong, hắn có thu hoạch không nhỏ. Ngoại trừ một ít thảo dược bình thường ra, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là Nguyệt Linh châu này.
Nguyệt Linh châu chính là bảo bối của mãng xà bốn chân. Đây là thứ mãng xà bốn chân chuẩn bị dùng lúc hóa giao long, kết quả lại tiện nghi cho Phương Lâm.
Phương Lâm tạm thời còn chưa định sử dụng Nguyệt Linh châu. Dù sao trong Nguyệt Linh châu tồn tại lực lượng của ánh trăng, vô cùng cường đại. Lấy trình độ của hắn hiện tại còn chưa dùng được bảo vật như vậy.
Ngoài ra, còn có một quả Bạch Điểu quả và một gốc Phượng Huyết Ngọc Thanh Hoa. Hai thứ này đều là dược liệu trân quý khó có được. Có thể nói, trừ Nguyệt Linh châu ra, hai thứ này chính là thu hoạch lớn nhất.
Nhất là Phượng Huyết Ngọc Thanh Hoa. Tuy rằng bản thân Ngọc Thanh hoa không trân quý, nhưng có một chút máu phượng hoàng ẩn chứa bên trong, gốc Ngọc Thanh hoa này lập tức có giá trị khác hẳn.
Bản thân Bạch Điểu quả chính là một loại dược liệu hiếm thấy có dược tính ôn hòa, mức độ phù hợp với các loại dược liệu thật sự không tệ, có thể chế luyện nhiều loại đan dược.
Trong suy nghĩ của Phương Lâm, chuẩn bị sử dụng Bạch Điểu quả luyện đan trước, sau đó dùng Phượng Huyết Ngọc Thanh Hoa tới luyện đan.
Nhưng hắn cần phải suy nghĩ kỹ càng xem rốt cuộc nên sử dụng Bạch Điểu quả để chế luyện đan dược gì. Dù sao chỉ có một Bạch Điểu quả như vậy, dùng xong sẽ không còn. Phương Lâm nhất định phải chế luyện ra đan dược hiện tại cần dùng nhất.
Mặt khác, Phương Lâm còn lại tám viên yêu đan. Ngoại trừ ba viên sử dụng bên trong Tầm Dược phong, Phương Lâm còn giữ lại năm viên khác.
Cách đó không xa, đám người Vương Đại Long nhìn thấy mấy thứ ở trước người Phương Lâm, mỗi người đều nhìn chằm chằm. Chỉ có điều không ai dám lộ vẻ tham lam.
Phương Lâm lợi hại thế nào, bọn họ đã lĩnh giáo sâu sắc. Lúc này cho dù Phương Lâm lấy ra vật trân quý hơn nữa, bọn họ cũng không dám có bất kỳ ý niệm gì. Cho dù có, bọn họ cũng chỉ có thể giữ chặt ở trong lòng, tuyệt đối không thể để lộ ra.
- Vương Đại Long.
Đúng lúc này, Phương Lâm bỗng nhiên hô một tiếng.
Vương Đại Long lập tức đáp:
- Phương lão đại có gì phân phó?
Phương Lâm loay hoay với đống dược liệu dưới đất, không ngẩng đầu lên nói:
- Các ngươi bị nhốt ở chỗ này bao lâu rồi? Nói một chút xem.
Vương Đại Long thoáng ngẩn người. Mấy người khác cũng xoa đầu không hiểu.
Chỉ có điều Vương Đại Long cũng không có dám chậm trễ, lập tức nói:
- Ta ở chỗ này đã bốn năm.
Bốn người thanh niên khác lại ba năm. Ba năm trước, bọn họ cùng bị giam vào đây.
- A? Vậy các ngươi phạm lỗi gì?
Phương Lâm lại hỏi.
Vương Đại Long hơi lúng túng nói:
- Ta là đệ tử Võ tông, đánh một đệ tử Đan tông bị trọng thương.
Bốn người khác ngươi xem ta ta xem hắn. Một người trong đó nói:
- Bốn người chúng ta đều người của Đan tông. Bởi vì chúng ta liên kết với nhau tự ý bán đan dược thấp kém cho đệ tử Võ tông, đều bị nhốt vào đây.
Phương Lâm liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, tươi cười nói:
- Không nhìn ra, các ngươi đều là nhân tài.
Vương Đại Long và bốn người thanh niên lúng túng không thôi. Bọn họ không hiểu Phương Lâm đang khen bọn họ hay châm chọc bọn họ.
Phương Lâm lại nhìn về phía hai người thanh niên gầy yếu bên kia, hỏi:
- Các ngươi thì sao? Vào bằng cách nào?
Hai người kia nhìn nhau. Một người thanh niên tuổi còn trẻ nói:
- Ta tên Thẩm Đông. Ta vì đắc tội Vu Thu Phàm bị hắn hãm hại nhốt vào đây.
Lúc nói ra lời này, trên mặt người thanh niên kia có phần không cam lòng và căm hận.
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Ta cũng không hợp với Vu Thu Phàm. Chờ sau khi ra ngoài, ta còn muốn từ từ tính sổ với hắn.
Người thanh niên kia nghe hắn nói như thế, cười khổ lắc đầu nói:
- Phương sư huynh, tuy rằng thực lực sư huynh rất mạnh, nhưng Vu Thu Phàm ở Đan tông đã ăn sâu bén rễ. Đám người chúng ta căn bản đấu không lại hắn.
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Vu Thu Phàm hắn có thế lực, Phương Lâm ta chưa chắc không có.
Phương Lâm nói xong, lại nhìn về phía một người thanh niên khác.
Người thanh niên này có tuổi tác hơi lớn, thần sắc thật thà, giống như một khối gỗ, Phương Lâm tiến vào đây bốn ngày, hình như chưa từng nghe người này nói câu nào.
- Ngươi? Phạm lỗi gì?
Phương Lâm hỏi.
Người thanh niên kia cười thảm, miệng há hốc. Phương Lâm nhìn thấy được trong miệng hắn không còn lưỡi.
- Khi hắn đi vào đã bị cắt đầu lưỡi. Hình như trộm thứ gì đó vô cùng quý trọng của một đệ tử thượng đẳng, mới bị nhốt vào đây.
Người thanh niên bên cạnh nói.
Trên mặt Phương Lâm hiện ra sự đồng tình. Thần sắc người thanh niên bị cắt lưỡi suy sụp, đau khổ.
- Phương sư huynh, sao sư huynh lại vào đây? Ta nhớ khi ngươi tới cũng không bị dây xích trói. Đây không phải là đãi ngộ của đám người có tội như chúng ta.
Người thanh niên tên Thẩm Đông kia hiếu kỳ hỏi.
Những người khác cũng hiếu kỳ, rất muốn biết vị Phương sư huynh này mắc tội gì lại bị giam ở nơi quỷ quái này.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Ta chính là tự ý bán đan dược, một tháng sau có thể ra ngoài.
Thẩm Đông nghe vậy, hâm mộ nhìn Phương Lâm. Những người khác cũng vậy. Bọn họ đều bị nhốt ở chỗ này mấy năm, đặc biệt nhớ mong thế giới bên ngoài. Khi biết sau một tháng Phương Lâm sẽ rời đi, bọn họ tất nhiên hâm mộ vô cùng.
Chỉ có điều Thẩm Đông lại liếc mắt nhìn Phương Lâm. Theo lẽ thường, tội danh tự ý bán đan dược tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng phải giam giữ ba tới năm tháng mới phải. Sao vị Phương sư huynh này chỉ bị một tháng đã có thể đi?
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Thẩm Đông không dám hỏi nhiều. Hắn âm thầm suy đoán vị Phương sư huynh này hẳn phải có bối cảnh gì đó.
- Phương… Phương sư huynh, ta có chuyện muốn nói cho sư huynh.
Trong lúc Phương Lâm cúi đầu suy nghĩ nên dùng Bạch Điểu quả chế luyện đan dược gì, Vương Đại Long thận trọng nói.