Âm thanh khủng khiếp kia chính là truyền đến từ bên trong khe nứt này. Âm thanh chấn động tới mức màng nhĩ mọi người ong ong vang dội.
- Âm thanh thật đáng sợ. Tim ta không ngừng đập mạnh!
- Đây là tiếng gầm của yêu thú nào vậy? Tại sao lại khủng khiếp như vậy?
- Chẳng lẽ là mãnh thú thượng cổ?
Một đám người bàn luận ầm ĩ. Một vài người trước vẫn đầy một bầu nhiệt huyết muốn xông vào bên trong hang động vô tận dưới lòng đất, lúc này đều cảm giác giống như bị dội nước lạnh, trong đáy lòng cảm thấy ớn lạnh.
- Đây là lối vào của hang động vô tận dưới lòng đất sao?
Đám người Tử Hà tông đi tới gần. Phương Lâm nhìn khe nứt hẹp dài trên mặt đất này, chân mày hắn cũng hơi nhíu lại.
Ở khoảng cách rất gần, hắn mới càng cảm nhận được rõ ràng sự khủng khiếp của hang động vô tận dưới lòng đất, mặc dù là đứng ở bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được bên trong mơ hồ truyền đến từng đợt khí tức huyết tinh.
- Có người nói nơi đây đã từng phát sinh qua một trận đại chiến thảm khốc. Hang động vô tận dưới lòng đất này chính là do cường giả một chưởng bổ ngang ra. Những hòn đá lớn trải rộng xung quanh dính quá nhiều máu tươi, cho nên biến thành màu đỏ sậm.
Thanh Kiếm Tử đứng ở bên cạnh Phương Lâm, trong miệng lẩm bẩm.
Phương Lâm nghe Thanh Kiếm Tử nói vậy, hắn dường như suy nghĩ tới điều gì, gật đầu. Tầm mắt của hắn rộng hơn mọi người ở đây. Bộ dạng hang động vô tận dưới lòng đất như vậy quả thật rất giống như đã từng trải qua một cuộc chiến lớn.
- Ở đây không có yêu thú nào chạy đến chứ?
Một đệ tử Võ tông ngó dáo dác hỏi.
Nghiêm Trạch lắc đầu nói:
- Sẽ không đâu. Lối vào của hang động vô tận dưới lòng đất có pháp trận bao phủ. Yêu thú bên trong không có khả năng chạy đến đây được. Hơn nữa chẳng biết tại sao, yêu thú bên trong hang động dưới lòng đất này hình như không có bất kỳ ý tưởng gì đối với mặt đất, từ trước đến nay lại chưa từng thấy qua có yêu thú thử trốn tới đây cả.
Nghe hắn nói vậy, Phương Lâm ngược lại có phần kinh ngạc. Xem ra bên trong hang động vô tận dưới lòng đất này còn có không ít bí mật.
Lúc này, đám người của hoàng tộc Đại Càn cùng Lý gia đã đi tới. Ba thế lực mạnh nhất tập trung ở cùng một chỗ.
Chỉ có điều, Lý gia hiển nhiên đều vô cùng bài xích với Tử Hà tông và hoàng thất. Bất luận là cường giả Lý gia đi theo hay những con em trẻ tuổi, trong mắt bọn họ đều lộ ra sự thù địch.
Điều này cũng khó trách được. Ân oán giữa Lý gia và hoàng thất chính là kẻ thù truyền kiếp, gần như không có cách nào hóa giải.
Mà lúc này, bởi vì một số ân oán trước đó, Tử Hà tông và Lý gia cũng có thế giống như nước với lửa, quan hệ đặc biệt kém.
- Nghiêm trưởng lão, có người nói quý tông có một vị thiên tài tuyệt thế tên là Phương Lâm. Không biết hắn có ở trong đội ngũ hay không?
Dương Hoằng Nghị mở miệng dò hỏi. Đám con cháu hoàng thất phía sau hắn cũng đều lộ vẻ hiếu kỳ.
Nghiêm Trạch mỉm cười, nói:
- Lần này là cơ hội rèn luyện khó có được. Phương Lâm chính là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông ta, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngay lập tức, Nghiêm Trạch vẫy tay về phía Phương Lâm.
Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ.
Lão nhân này muốn làm gì vậy? Đặt ta ở dưới ánh mắt của mọi người, sẽ không sợ ta bị hãm hại sao?
Nhưng Nghiêm Trạch đã vẫy tay với mình, Phương Lâm cũng chỉ có thể kiên trì đi ra. Hắn ôm quyền hành lễ về phía Dương Hoằng Nghị.
- Ra mắt Tuyên Vương điện hạ, vãn bối Phương Lâm có lễ.
Phương Lâm trầm giọng nói, phong thái vẫn tương đối thấp.
Dương Hoằng Nghị và một đám con cháu hoàng thất đều hiếu kỳ quan sát Phương Lâm. Nhất là những con cháu hoàng thất, ai nấy đều cần thận nhìn hắn từ đầu đến chân.
- Không tệ. Thảo nào hắn lại được Hàn tông chủ thu làm đệ tử, quả nhiên không tầm thường. Chỉ riêng đứng ở trước mặt ta, lại anh khí ép người.
Dương Hoằng Nghị gật đầu tán thưởng, trong mắt có vài phần khen ngợi.
Chỉ có điều Dương Hoằng Nghị nói vậy, lại khiến cho một ít con cháu hoàng tộc không mấy cam tâm tình nguyện. Lẽ nào Phương Lâm hắn không tầm thường, còn con cháu hoàng thất Đại Càn chúng ta đều là hạng người bình thường sao?
Lập tức lại có một nữ tử nhảy ra, vênh váo tự đắc nói:
- Tứ thúc, ta cảm thấy Phương Lâm này chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Hắn chỉ là có vận khí tốt một chút mà thôi. Nếu như thật sự so tài luyện đan, hắn không bằng ta.
Phương Lâm liếc mắt thoáng nhìn nữ tử kia. Bộ dạng nàng ngược lại rất xinh đẹp, nhưng lại là một kẻ ngu xuẩn. Đáng tiếc.
Dương Hoằng Nghị nhíu mày một cái. Hắn cũng cảm thấy chất nữ này của mình có phải đầu óc không đủ dùng hay không? Cho dù trong lòng ngươi không phục, cũng không cần phải nhảy ra nói trắng trợn như vậy chứ?
Ngươi vừa nói như vậy, người khác căn bản sẽ không cảm thấy ngươi thật sự lợi hại, ngược lại trong lòng sẽ thầm chê cười ngươi. Dương Hoằng Nghị âm thầm lắc đầu. Xem ra trưởng bối đã chiều đám con cháu hoàng thất này khiến bọn họ sinh hư, chung quy chỉ là đóa hoa trong nhà ấm.
- Thanh Dao, đừng có nói hươu nói vượn, lui ra.
Dương Hoằng Nghị quát một tiếng, lại khiến cho chất nữ ngốc này há hốc mồm. Có trời mới biết được nàng muốn ồn ào thế nào. Dù sao cũng là thành viên hoàng thất, cũng không thể quá mất mặt xấu hổ.
Chỉ có điều Dương Thanh Dao này lại càng không phục. Nàng lấy khí thế ép người nhìn Phương Lâm:
- Này, ngươi tên là Phương Lâm đúng không? Có dám so tài với ta một lần hay không?
Phương Lâm liên tục lắc đầu, cười nói:
- Không dám không dám.
Vẻ mặt Dương Thanh Dao đắc ý, liếc mắt nhìn Phương Lâm đầy vẻ xem thường. Sau đó, nàng lập tức ngạo nghễ nói:
- Thấy không, người này chính là gối thêu hoa. Ngay cả can đảm so tài với ta một lần cũng không có.
Mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ một hồi. Mấy người đệ tử Tử Hà tông len lén cười thầm.
Mà khóe miệng của đám con cháu hoàng thất lại khẽ giật giật. Bọn họ hận không thể thò tay kéo Dương Thanh Dao này qua, bịt miệng của nàng lại.
Dương Hoằng Nghị cũng không chịu nổi, hung hăng trừng mắt với Dương Thanh Dao. Lúc này nàng mới dương dương đắc ý lui trở lại, giống như đánh thắng trận.
- Khụ khụ, nghe nói lần này tứ hoàng tử cũng tới?
Để tránh cho xấu hổ, Nghiêm Trạch chuyển đề tài.
Dương Hoằng Nghị cũng lập tức tươi cười:
- Không sai, hoàng đế bệ hạ để cho hắn đi ra rèn luyện một lần. Lần này chính là cơ hội cực kỳ tốt.
Nói xong, Dương Hoằng Nghị cũng nhìn về phía sau vẫy vẫy tay.
Chỉ thấy một người thanh niên cao lớn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi ra. Thoạt nhìn bộ dạng của hắn khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Trong lúc đi lên, dáng vẻ của hắn hùng dũng, có một khí tức hung hãn tự nhiên sinh ra.
- Lão tứ, tới bái kiến Nghiêm trưởng lão đi.
Dương Hoằng Nghị vỗ vào vai của người thanh niên cao lớn này nói.
Tứ hoàng tử này mặt không đổi sắc, nhìn về phía Nghiêm Trạch chắp tay, nói:
- Bái kiến Nghiêm trưởng lão.
Nói xong, hắn lại thẳng người lên, thái độ không thể nói là quá tốt.
Chỉ có điều Nghiêm Trạch không để ý tới, trái lại cười nói:
- Đã sớm nghe nói tứ hoàng tử oai hùng không tầm thường. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Dương Hoằng Nghị cười to:
- Nghiêm trưởng lão quá khen. Người cháu này của ta không giỏi ăn nói, cũng không hiểu gì về lễ phép, chỉ biết là luyện võ, thật sự khiến ngươi chê cười rồi.
Tứ hoàng tử này đứng ở bên cạnh, không có nhìn Phương Lâm, trái lại là nhìn Thanh Kiếm Tử đứng ở trước mặt đám người Tử Hà tông cách đó không xa.
Phương Lâm chú ý thấy, trong mắt của tứ hoàng tử này rõ ràng có ý chí chiến đấu. Hình như hắn rất muốn tranh đấu với Thanh Kiếm Tử một trận.
- Náo nhiệt như thế, tính ta một người đi.
Lý Trường Hải này đột nhiên đi tới, trên mặt lộ ra biểu tình cười như không cười. Sau lưng Lý Trường Hải có hai người trẻ tuổi một nam một nữ. Khuôn mặt bọn họ lạnh lùng cao ngạo, có thêm một phần u ám lạnh lẽo.
Nghiêm Trạch và Dương Hoằng Nghị đều khẽ nhíu mày, Nghiêm Trạch còn hừ một tiếng. Hắn cũng không liếc mắt nhìn Lý Trường Hải.