- Nhưng Phương Lâm đánh bại Lý Quan Tâm lại là sự thực, cho dù ngươi nói tới thủng trời, cũng không thay đổi được điều gì.
- Không sai, nếu Lý Quan Tâm bại bởi Phương Lâm, vậy hắn lại không thể đảm nhiệm vị trí tuyển thủ chính, Phương Lâm sẽ thay thế vị trí của hắn.
Dương Kiến Nghiệp nói, hoàn toàn không để cho Lý Chấn Đông có cơ hội phản đối.
Lý Chấn Đông quả thực sắp tức chết rồi. Đây tính là chuyện gì hả? Còn chưa có xuất phát, kết quả vị trí tuyển thủ chính của Lý Quan Tâm phía bên mình đã không còn.
Lý Quan Tâm nằm trên mặt đất cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, phần nhiều chính là không cam lòng, nếu như Phương Lâm không dùng độc, hắn có lòng tin đánh bại Phương Lâm.
- Nếu Lý gia không có người xuất chiến thi đấu ba nước, vậy Lý gia cũng không cần thiết theo chúng ta đi tới di chỉ Hư Thiên giáo, nếu như muốn đi quan sát cuộc chiến, lại tự mình đi tới.
Dương Kiến Nghiệp đặc biệt không khách khí nói.
Lời này vừa nói ra, rất nhiều tộc nhân Lý gia ở đây đều đỏ mặt tới mang tai, trong lòng mỗi một bọn họ tuy rằng đều cực kỳ bất mãn và phẫn nộ, nhưng phần nhiều lại là thấy bất lực.
Lần này, Lý gia xem như mất hết mặt mũi, từ sau khi Lý gia trở thành một trong những bá chủ của Càn quốc, từ trước tới nay vẫn chưa từng mất mặt như vậy, có thể nói là từ trên xuống dưới đều không ngẩng đầu lên được.
- Ha ha ha ha! Lý gia vẫn nên nhanh cút trở về đi.
- Thật sự mất mặt, ngay cả tư cách tuyển thủ chính duy nhất cũng bị mất.
- Còn đi tới di chỉ Hư Thiên giáo làm gì? Về nhà nuôi heo đi.
...
Mọi người đều chế giễu tộc nhân Lý gia một hồi, nhưng hết lần này tới lần khác người Lý gia không có khả năng phản bác, lúc này bọn họ chỉ muốn sớm rời khởi nơi này, ở lại thêm một lát cũng một sự giày vò tâm hồn đối với bọn họ.
Nhưng lúc này hết lần này tới lần khác bọn họ vẫn không có cách nào rời đi, Lý Quan Tâm vẫn nằm ở nơi đó nửa chết nửa sống, nhất định phải đợi đến khi chuyện này có kết quả bọn họ mới có khả năng rời đi.
Sau mấy canh giờ, Hàn Lạc Vân đã nhận được tin tức, Tử Hà tông đã đón được phụ mẫu Phương Lâm, ngoại trừ bị chút sợ hãi ra, cũng không gì đáng lo ngại, hiện tại bọn họ đã được đón vào Tử Hà tông.
Mặt Lý Chấn Đông trầm như nước, nói với Phương Lâm:
- Người đã đưa đến, hiện tại tới phiên ngươi.
Phương Lâm gật đầu, hắn đi tới trước mặt Lý Quan Tâm, móc ra một thanh đoản kiếm.
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Chấn Đông lập tức cảnh giác, muốn ngăn cản Phương Lâm.
Phương Lâm trừng mắt với hắn một cái:
- Ta đang giải độc cho hắn, lẽ nào ngươi muốn hại chết hắn sao?
Gương mặt Lý Chấn Đông co giật, ngươi móc ra một thanh đoản kiếm mà nói là giải độc? Nói vậy ai sẽ tin?
Phương Lâm không nhịn được nói:
- Ta muốn giết chết hắn, sớm đã giết, còn cần phải gây ra nhiều phiền toái ở trước mắt bao nhiêu người như vậy sao?
Lý Chấn Đông nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một chưởng đập nát Phương Lâm, chỉ có điều lý trí vẫn nói cho hắn biết, phải nhẫn nại.
Ngay lập tức, Lý Chấn Đông lui về phía sau hai bước, nhường lại vị trí, chỉ có điều mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, chuẩn bị sẽ ra tay cứu Lý Quan Tâm bất kỳ lúc nào.
Phương Lâm cầm đoản kiếm trong tay, đi tới trước mặt Lý Quan Tâm, hai mắt Lý Quan Tâm trợn trừng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người, tràn ngập oán độc và hận ý.
- Đừng nhìn ta, ngươi đã là bại tướng dưới tay ta.
Phương Lâm cười hì hì nói, thiếu chút nữa khiến Lý Quan Tâm tức giận đến mức nôn ra máu.
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không có ý định lãng phí thời gian, ngồi xổm xuống, ở rạch ra một vết thương ở trên từng cổ tay của Lý Quan Tâm.
Lý Chấn Đông nhìn thấy, mí mắt giật giật, rất sợ Phương Lâm lại động tay động chân gì đó.
Sau khi rạch ra hai đường, Phương Lâm không có bất kỳ động tác nào, hắn thu đoản kiếm vào trong túi.
- Vậy là xong rồi sao?
Lý Chấn Đông nhíu mày, hắn cảm giác mình bị lường gạt.
Mọi người cũng nhìn Lý Quan Tâm, chỉ thấy chỗ cổ tay của Lý Quan Tâm không ngừng có máu tươi bị đông cứng chảy ra.
Một lát sau không còn máu đông chảy ra nữa, chỉ còn lại máu bình thường chảy ra.
Sắc mặt Lý Quan Tâm cũng dễ nhìn hơn, tuy rằng thoạt nhìn hắn hết sức yếu ớt, nhưng đã khôi phục lại một chút thần thái.
- Được rồi, hắn sẽ không chết được, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.
Phương Lâm cười nói.
Lý Quan Tâm từ dưới đất giãy dụa đứng lên, thân hình hắn lay động, đứng cũng đứng không vững, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
- Ta muốn chiến đấu!
Lý Quan Tâm giận dữ hét lên, tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi xem thử ngươi đi, hiện tại ngươi lấy cái gì đấu với ta? Vẫn nên nhanh chóng trở về, cố gắng dưỡng bệnh, quên nói cho ngươi biết, độc này còn chưa hết, mấy ngày tiếp theo ngươi sẽ có cảm giác đau bụng đi tả, chạy nhà xí mấy chuyến sẽ tốt thôi.
- Cái gì?
Lời này vừa nói ra, toàn thân Lý Quan Tâm đều ngây ra, cái này còn có di chứng sao?
Lý Chấn Đông cũng thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên, phẫn nộ quát:
- Vậy bây giờ ngươi lại giải hết độc đi, không cần giở trò nữa!
Phương Lâm vuốt tay:
- Độc này chính là như vậy, một phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính hắn tống ra.
Lý Quan Tâm còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên cảm giác trong bụng cuộn lên, ngay sau đó truyền đến tiếng ục ục.
Sắc mặt Lý Quan Tâm cực kỳ khó coi, hai chân không tự chủ được kẹp chặt thêm vài phần, hắn thậm chí cũng không nói ra được lời nào.
Lý Chấn Đông vừa nhìn lại hiểu rõ, đây chính là di chứng mà Phương Lâm đã nói tới.
- Nhanh nhanh nhanh, dẫn vị thiên tài Lý gia này đi nhà xí.
Dương Kiến Nghiệp vội vàng nói, trên mặt còn nở nụ cười xấu xa.
...
Cuối cùng, hoàng thất và người của Tử Hà tông lên phi thuyền màu vàng, xuất phát đi tới di chỉ Hư Thiên giáo, người của Lý gia lại xám xịt rời khỏi Hoàng Đô.
Thật sự không còn mặt mũi nào nữa, không có vị trí tuyển thủ chính, Lý gia cũng cũng không cần phải đi di chỉ Hư Thiên giáo nữa.
Mà rất nhanh chuyện này đã được truyền ra ngoài, thế lực khắp nơi trong Càn quốc đều biết lần này Lý gia ném mặt mũi tới nhà bà ngoại, Lý Quan Tâm đường đường là đệ nhất thiên tài Lý gia, lại có thể bị Phương Lâm cứng rắn đoạt đi vị trí tuyển thủ chính, hơn nữa còn thiếu chút nữa bị Phương Lâm giết chết.
Trong lúc nhất thời, mọi người Lý gia từ hoàn cảnh chửi rủa, biến thành đối tượng bị người người chế giễu, hiện tại ai nhắc tới Lý gia đều sẽ cười trước ba tiếng.
Bất kể như thế nào, lần này Lý gia đã mất hết mặt mũi, căn bản đã không có cách nào cứu vãn được, tất cả tộc nhân của Lý gia đều phẫn nộ khác thường, hận không thể giết sạch những người chế giễu Lý gia.
Đáng tiếc, toàn bộ Càn quốc đều đang cười bọn họ, bọn họ làm sao có thể giết sạch được?
Về phần cái gì thi đấu ba nước, Lý gia căn bản lại không có ý định đi quan sát cuộc chiến nữa, chẳng lẽ còn ngại mất mặt không đủ sao?
Trong lúc Lý gia trở thành trò cười, đồng thời đám người hoàng thất và Tử Hà tông ngồi phi thuyền, trực tiếp ra khỏi Càn quốc, lao thẳng đến di chỉ Hư Thiên giáo.
Hàn Hiểu Tinh vẫn không có chạy tới, chỉ có điều hình như nàng và một đám người Tử Hà tông khác cưỡi phi thuyền của Tử Hà tông chạy tới Hư Thiên giáo, bởi vậy đám người Dương Kiến Nghiệp cũng không quá mức lo lắng, tới muộn một chút cũng không sao, chỉ cần không làm chậm trễ chuyện lớn là được.
Hư Thiên giáo cách Càn quốc rất xa xôi, cho dù là ngồi phi thuyền với tốc độ bay cực nhanh, cũng phải tốn đủ mười ngày, mới nhìn thấy một mảnh núi non trùng điệp.
- Phía dưới chính là di chỉ của Hư Thiên giáo.
Hàn Lạc Vân chỉ vào núi non trùng điệp phía dưới, nói với Phương Lâm.
Phương Lâm gật đầu, cuối cùng sắp đối mặt với thiên tài mạnh nhất của Mạnh quốc, Vân quốc, trong lòng không khỏi có vài phần hưng phấn.
- A? Xem ra bọn họ lại đến sớm.
Dương Kiến Nghiệp tập trung tinh thần nhìn xuống, hình như đã thấy được người của Mạnh quốc và Vân quốc.