Lúc này, Cổ Hàn Sơn đang đi lại ở trong rất nhiều hài cốt yêu thú, sắc mặt tái nhợt, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Mỗi khi đi một bước, thân hình hắn đều run rẩy dữ dội hơn, giống như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
- Là hắn!
Thanh Kiếm Tử nhìn thấy Cổ Hàn Sơn, thần sắc thoáng cái cũng trầm xuống.
Phương Lâm gật đầu:
- Rốt cuộc tìm được hắn.
Dương Phá Quân nghi ngờ nói:
- Người này không phải là Cổ Hàn Sơn của Tử Hà tông các ngươi sao? Hắn đang làm cái gì?
Phương Lâm nhíu mày:
- Không biết được rõ ràng, chỉ có điều hắn chắc hẳn có mục đích gì đó, mới có thể tiến vào nghĩa địa vạn thú này.
Ai nấy đều thấy được, Cổ Hàn Sơn ở trong nghĩa địa vạn thú này đi lại cực kỳ khó khăn, nhưng hắn vẫn đang cắn răng kiên trì, không ngừng đi về phía trước.
- A? Nơi này thế nào lại nhiều tiểu oa nhi như vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói khiến mọi người sởn tóc gáy vang lên.
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên vách đá bên cạnh không ngờ có một bóng người chậm rãi bay xuống.
Nhìn thấy người này, cho dù là Phương Lâm cũng trong nháy mắt biến sắc. Những người khác ai nấy đều giống như gặp phải kẻ địch lớn, nhanh chóng làm ra tư thế cảnh giác.
Sắc mặt của Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân cùng với Lý U Băng đều cực kỳ khó coi, nắm chặt binh khí của từng người trong tay.
Người tới toàn thân áo bào đen, tóc dài rối tung, khuôn mặt có thêm vài phần tà dị, khóe miệng còn có vết máu, thoạt nhìn hình như từng trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt.
Phong Thiên Thu!
Người này đột nhiên xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới sẽ là Phong Thiên Thu, kẻ gây ầm ĩ, tội phạm bị truy nã rất lâu ở Càn quốc!
Phong Thiên Thu đột nhiên xuất hiện, khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy kinh hồn bạt vía. Vị này chính là nhân vật hung ác giết người vô số ở Càn quốc. Hắn tự nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này. Như vậy tình cảnh của bọn họ không phải cực kỳ nguy hiểm sao?
Nhất là đám người của hoàng thất, mặt lộ vẻ tuyệt vọng. Phong Thiên Thu chính là cường giả ngay cả bốn đại thân vương đồng thời ra tay cũng khó có thể đánh chết. Nếu như hắn thật sự ra tay với bọn họ, ai có thể sống được chứ?
Phong Thiên Thu mỉm cười, có thêm nhiều phần hứng thú nhìn những người này. Sau đó ánh mắt hắn lại chuyển tới trên người Cổ Hàn Sơn đang ra sức đi tới trong nghĩa địa vạn thú.
- Tiểu tử này ngược lại có chút thú vị, tự nhiên biết bên trong nghĩa địa vạn thú này có thứ tốt.
Phong Thiên Thu cười nói.
Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm thoáng động, hắn từng nghe hình như Phong Thiên Thu này hiểu rất rõ về nghĩa địa vạn thú.
- Các ngươi sợ ta như vậy làm cái gì? Ta lại không nói muốn giết các ngươi.
Phong Thiên Thu thấy vẻ mặt của đám người Phương Lâm kiêng kỵ và nghiêm trọng, xem thường cười nói.
Không có người nào lên tiếng. Có quỷ mới tin lời Phong Thiên Thu ngươi nói. Cho dù là Phương Lâm, trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ nên ứng phó Phong Thiên Thu này như thế nào.
Chính là càng nghĩ, Phương Lâm mơ hồ cũng có chút tuyệt vọng. Phong Thiên Thu này thực lực quá mạnh mẽ, cho dù là những người như bọn họ tập chung vào một chỗ, cũng không đủ cho Phong Thiên Thu giết.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ cái gì cũng có vẻ yếu ớt không có lực.
- Đám hài tử các ngươi có thể đi tới nơi này coi như là không dễ dàng. Bổn đại gia lại nói cho các ngươi nghe một chút về chuyện của nghĩa địa vạn thú này. Sau đó các ngươi phải giúp ta làm một việc.
Phong Thiên Thu cười tủm tỉm nói với mọi người, nhưng bất luận là ai cũng biết Phong Thiên Thu này không có ý tốt.
Cũng không quan tâm có người đáp lại hay không, Phong Thiên Thu lại tự mình nói.
Nghĩa địa vạn thú này chính là do năm đó nhân tộc cùng yêu thú trải qua một hồi đại chiến sinh ra, vô số yêu thú ngã xuống ở đây, hình thành nghĩa địa này.
Những yêu thú cường đại đó sau khi chết, thi thể của bọn chúng chính là bảo tàng lớn nhất. Nhất là những thi thể yêu thú không bị tiêu tan lại có giá trị càng khó có thể đánh giá.
Trừ điều đó ra, trong nghĩa địa vạn thú này còn có rất nhiều bảo vật do nhân tộc và các yêu thú lưu lại, mặc dù phần lớn đã bị tàn phá thối nát, nhưng vẫn có một ít hoàn hảo không tổn hao gì. Chỉ là cần người đi tới tìm ra.
Có thể nói nghĩa địa vạn thú này tuy rằng khủng khiếp dị thường, có yêu khí đáng sợ, nhưng là một khối bảo địa không hơn không kém.
Mọi người nhất thời liền hiểu, hóa ra Cổ Hàn Sơn này là muốn tìm bảo ở trong nghĩa địa vạn thú này. Thảo nào đi đến gian nan như vậy hắn vẫn không buông tha.
Chỉ có điều mọi người cũng rất nghi ngờ, Phong Thiên Thu này sẽ lòng tốt như vậy, nói cho bọn họ biết những điều này sao?
Quả nhiên, sau khi Phong Thiên Thu nói xong, cười như không cười nhìn mọi người:
- Tiếp theo, đám hài tử các ngươi đều tiến vào trong dò đường cho ta.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc thất sắc. Phong Thiên Thu này không ngờ bảo bọn họ tiến vào nghĩa địa vạn thú này dò đường cho hắn.
Phong Thiên Thu khoanh hai tay trước ngực, trêu tức nhìn mọi người:
- Các ngươi nếu như không muốn chết, lại ngoan ngoãn tiến vào trong dò đường cho ta. Nếu không chờ ta ném các ngươi vào, cảm giác kia lại không dễ chịu.
Sắc mặt Phương Lâm khó coi. Loại cảm giác bị người uy hiếp này thật đúng là không dễ chịu. Hắn cũng cảm nhận được cảm giác của Lý U Băng trước đó vẫn bị mình uy hiếp.
Dương Phá Quân cắn chặt răng, bộ dạng mơ hồ muốn liều mạng với Phong Thiên Thu.
Phương Lâm lập tức kéo hắn lại, sau đó nói Phong Thiên Thu:
- Chúng ta tiến lên!
Nói xong, liền nháy mắt ra hiệu với mọi người, ý bảo bọn họ không nên vọng động, lúc này vẫn nên thuận theo thì thỏa đáng hơn.
Dương Phá Quân tất nhiên không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác được, chỉ có thể nặng nề hừ một tiếng, oán hận liếc mắt nhìn Phong Thiên Thu này.
Mọi người đều mang theo sự bi thương căm phẫn, đi vào trong nghĩa địa vạn thú này. Mới vừa vào đi, bọn họ cũng cảm giác được trên người lún xuống, bước chân trở nên nặng nề.
- Ta thật ra muốn xem thử, trong đám hài tử các ngươi có thể đi ra ngoài trăm bước hay không.
Phong Thiên Thu ở phía sau vừa cười vừa nói.
Đám người Phương Lâm nhìn thi thể xương cốt yêu thú khắp nơi trên đất, trong lòng có chút khẩn trương, mỗi khi đi một bước về phía trước, cảm giác nặng nề t rên người lại tăng thêm vài phần.
Chỉ có điều tốt là ở chỗ này có thể vận dụng nội kình. Dưới kình lực chống đỡ, ngược lại bọn họ nhất thời không có gì vấn đề gì.
Nếu như chỉ dựa vào lực lượng thân thể, muốn đi tới ở trong nghĩa địa vạn thú này, thật sự quá khó khăn.
Cổ Hàn Sơn đi ở rất xa phía trước, quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn, khóe miệng đầy khinh miệt và cười lạnh.
Phương Lâm vừa vặn nhìn thấy hắn quay đầu lại, hàn quang trong mắt chớp động, rất muốn trực tiếp ném ra Vô Giới thạch, đập chết Cổ Hàn Sơn này.
Cổ Hàn Sơn đã đi được hơn năm mươi bước, tuy rằng nhìn dáng vẻ của hắn cực kỳ chật vật, nhưng hình như vẫn có thể chống đỡ được một hồi.
Phương Lâm cắn răng, sải bước chân, đuổi theo đuổi Cổ Hàn Sơn này.
Không ngừng tiến sâu vào, chênh lệch giữa mọi người cũng rất nhanh thể hiện ra.
Bốn người Thanh Kiếm Tử, Lý U Băng, Phương Lâm cùng với Dương Phá Quân đi đầu tiên. Trong đó còn lấy Dương Phá Quân lợi hại nhất, giống như man ngưu, một bước tiếp một bước.
Mà những người khác lại từng người với khoảng cách không đồng đều tụt lại ở phía sau, đi càng lúc càng chậm, giống như có thứ gì đang lôi kéo bọn họ.
Phương Lâm đột nhiên nhìn thấy được cách đó không xa, một cây nhân sâm mọc hai cái đùi đang nhàn nhã đi tới đi lui, nhất thời mắt lại nhìn chằm chằm.
- Nhân sâm nghìn năm!
Trong lòng Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Nó thật sự quá giỏi, tự nhiên chạy đến đây loại nơi quỷ quái nào, hơn nữa hình như hoàn toàn không bị yêu khí của nghĩa địa vạn thú này ảnh hưởng.