- Cung môn chủ, có mấy lời vẫn phải suy nghĩ xong hãy nói ra. Từng hành động cử chỉ của Phương Lâm ngươi đều nhìn thấy tận mắt. Có lừa gạt hay không, bản thân ngươi cũng biết rõ ràng, càn quấy như vậy khó tránh khỏi có chút quá mức.
Cung Vô Lượng tức giận đến mức quả thật muốn nôn ra máu, hắn đương nhiên biết mình là đang càn quấy, chính là hắn không có cách nào, sợ rằng bất luận là ai gặp phải đả kích như vậy, đều sẽ mất đi lý trí.
Thần sắc của đám người Vạn Dược môn đều suy sụp, trên mặt đầy vẻ không cam lòng. Vạn Dược môn bọn họ lại thua rồi, hơn nữa còn là thua trong tay cùng một người, ngay cả Phó Hải Tâm được bọn họ cố ý mời về cũng không phải là đối thủ của Phương Lâm, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Trên mặt Phương Lâm mang theo vài phần nghiền ngẫm, nhìn Phó Hải Tâm này:
- Thế nào? Hiện tại có tin vào phương pháp luyện đan này của ta hay không?
Lời này chính là biết rõ còn hỏi, Phó Hải Tâm đã nhận thua, đó chính là đại biểu nàng tin tưởng.
Thấy Phó Hải Tâm không nói lời nào, Phương Lâm lại cười híp mắt nói:
- Nếu kết quả đã đi ra, đánh cược của chúng ta có phải cũng nên thực hiện một chút hay không?
Nghe vậy, Phó Hải Tâm ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ:
- Ta cho dù chết, cũng sẽ không đi trông sơn môn cho Tử Hà tông các ngươi.
Phương Lâm bĩu môi, vẻ mặt xem thường nhìn Phó Hải Tâm:
- Ngươi xem con ngươi ngươi đi, nói không giữ lời, rõ ràng tự mình vừa nói, nếu bị thua, lại tới trông cửa lớn cho Tử Hà tông chúng ta, kết quả hiện tại lại trở mặt không nhận nợ, mệt cho ngươi còn là luyện đan sư từ Linh quốc tới, nói ra lại làm không được, thật sự là làm cho người ta thất vọng.
Phó Hải Tâm tức muốn nổ phổi, trong ngực gấp gáp lên xuống, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ. Sau khi nàng đi tới Linh quốc, đã bao giờ bị khi dễ như vậy, nếu như không phải là mình đuối lý, Phó Hải Tâm thật sự rất muốn chửi ầm lên.
- Phương Lâm, ngươi không cần khinh người quá đáng nữa!
Cung Vô Lượng chỉ vào Phương Lâm giận dữ hét.
Phương Lâm trợn mắt:
- Cung môn chủ lời này của ngươi lại không đúng, cái gì gọi là ta khinh người quá đáng? Vạn Dược môn các ngươi đều chạy đến Tử Hà tông ta dương oai, còn nói ta khinh người quá đáng? Đánh cược là gì lỗ tai của ngài lại không điếc, chắc hẳn cũng nghe được, hiện tại ta thắng, Phó Hải Tâm này chẳng lẽ không phải nên đi trông cửa lớn cho Tử Hà tông chúng ta sao?
Cung Vô Lượng giận điên lên, hận không thể tiến lên một chưởng đập chết Phương Lâm. Chuyện gì thế này? Mình đường đường là môn chủ một môn, tự nhiên bị một tiểu bối nói cho không thể nào phản bác được, một hơi tức giận giống như nghẹn ở trong cổ họng, khiến cho Cung Vô Lượng dường như muốn nôn ra máu.
Đám người Vạn Dược môn đều cực kỳ phẫn nộ, ai nấy nắm chặt nắm đấm, bộ dạng muốn liều mạng.
Phó Hải Tâm nếu quả thật đi trông coi sơn môn cho Tử Hà tông, vậy không chỉ là Phó Hải Tâm chịu nhục, coi như là Vạn Dược môn cùng với Đan Minh Linh quốc đều chịu nhục.
Phương Lâm không nhịn được nói:
- Phó Hải Tâm, ngươi ngược lại cho ra một thái độ ra, rốt cuộc có đi không canh giữ sơn môn hay không? Nếu như không đi, ta lại trói ngươi lại, treo ở trên cây, treo ở trước sơn môn.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phải liếc mắt nhìn hắn, người này chẳng lẽ là nghiện trói người treo lên. Trước đó, nghe nói Độc Cô Niệm đại tiểu thư Độc Cô gia cũng bị Phương Lâm trói lại treo ở trên cây, lần này lại muốn trói Phó Hải Tâm lại treo ở chỗ sơn môn, thực sự là một kẻ đáng ghét.
Sắc mặt của Phó Hải Tâm trắng bệch. Nàng không nghĩ tới Phương Lâm lại muốn trói nàng treo ở chỗ sơn môn, nếu như hắn thật sự làm như vậy, Phó Hải Tâm nàng sợ rằng cũng có thể không cần sống nữa, mặt mũi đều vứt sạch không còn.
- Phương Lâm, ngươi dám! Ngươi biết ta là ai không? Nếu như ngươi dám bất kính đối với ta, đến lúc đó Tử Hà tông của ngươi sẽ có họa lớn rơi xuống đầu!
Phó Hải Tâm mắng. Lúc này nàng cũng chỉ có thể lấy thân phận luyện đan sư Linh quốc của mình ra, mới có khả năng ngăn chặn được Tử Hà tông, giữ được an toàn cho mình.
Về phần Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh của Vạn Dược môn, Phó Hải Tâm căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩ đoạt lại nào. Lúc này đã là loại cục diện như vậy, người ta sẽ đưa Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh cho ngươi mới là lạ, thậm chí có thể bình yên vô sự rời đi hay không cũng rất khó nói.
Dù sao, nơi này là địa bàn của Tử Hà tông, người ta hoàn toàn có năng lực giữ lại tất cả mọi người ở chỗ này.
Hơn nữa lúc này là Phó Hải Tâm và đám người Vạn Dược môn bị đuối lý, càng không có khả năng lại đi đòi Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh gì đó.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào huy hiệu ở trước ngực của mình, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Ngươi xem thử, ta cũng là luyện đan sư tam đỉnh, hơn nữa còn là luyện đan sư tam đỉnh trẻ tuổi nhất ở Đan Minh Càn quốc, Đan Minh Càn quốc chính là coi ta như bảo bối. Cũng không biết ngươi ở Đan Minh Linh quốc lại thân phận gì? Có thể so sánh được với ta ở Đan Minh Càn quốc sao?
Đám người Tử Hà tông đều phì cười không thôi. Phương Lâm này thật đúng quá giỏi. Hắn là muốn nói cái gì? Để cho Phó Hải Tâm biết Phương Lâm hắn cũng là người có thân phận sao?
Chỉ có điều Phương Lâm nói, lại khiến cho thần sắc của Phó Hải Tâm thoáng ngẩn người ra, lập tức trong mắt có vẻ phức tạp và ảm đạm.
Phương Lâm nói không sai, Phó Hải Tâm mặc dù là luyện đan sư của Đan Minh Linh quốc, nhưng nàng ở Đan Minh Linh quốc, địa vị cũng không tính là quá cao, mức độ được coi trọng cũng rất có hạn, nhiều lắm xem như là một thiên tài bình thường. Ở trên bảng xếp hạng luyện đan sư Linh quốc, nàng cũng chỉ ở thứ hạng hơn hai trăm.
Dù sao Linh quốc cũng là một trong trung tam quốc, thiên tài tuấn kiệt thật sự quá nhiều. Phó Hải Tâm ở Càn quốc có thể nói là thiên tài đứng đầu, nhưng đi tới Linh quốc, mới phát hiện trên người có người, trên trời có trời.
Mà Phương Lâm tuy rằng thân đang ở nước nhỏ như Càn quốc, nhưng ở Đan Minh Càn quốc lại cực kỳ được coi trọng. Ngay cả người chủ sự Đan Minh là Tô Kiếm Xuyên cũng có chút thưởng thức hắn.
Tuy rằng Đan Minh Càn quốc kém hơn Đan Minh Linh quốc, nhưng theo Phó Hải Tâm, lấy tư chất Phương Lâm thể hiện ra, sợ rằng đi tới Linh quốc, cũng có thể sống tốt hơn so với người.
Đây là chênh lệch, người và người lại không thể so sánh với nhau.
- Ta nói ngươi đấy, nguyện đánh cược lại phải chịu thua, nhất là bản thân còn làm luyện đan sư, ngay cả chút quy định cơ bản này cũng không tuân thủ, ngươi sau này khi luyện đan, sợ rằng đều sẽ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, từ đó nó sẽ trở thành tâm ma của ngươi, đến lúc đó tâm ma càng thêm lớn mạnh, ngăn cản đan đạo của ngươi, tiền đồ sau này sợ rằng bị hủy.
Phương Lâm nói chuyện giật gân nói.
Chỉ có điều trên thực tế, Phương Lâm cũng không nói chuyện giật gân, mà là đang giảng thuật một sự thực rất có thể sẽ phát sinh.
Tâm ma, không chỉ có là võ giả có, luyện đan sư cũng có.
Phó Hải Tâm hôm nay thất bại, nếu không dám trực tiếp đối mặt, lựa chọn trốn tránh, như vậy xem như nàng có thể thoát được nhất thời, nhưng sau này chuyện lần này sẽ trở thành tâm ma nàng không có cách nào vượt qua, trừ phi là nàng đánh lại bại Phương Lâm một lần, nếu không, tâm ma này rất khó hóa giải, sau này quả thật sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Phó Hải Tâm.
Phó Hải Tâm cắn răng, mở miệng nói:
- Được! Không phải là canh gác sơn môn sao? Ta canh! Nhưng, ta chỉ canh mười ngày!
Phương Lâm bĩu môi:
- Mới mười ngày? Canh một năm rồi hãy nói.
Phó Hải Tâm bị chọc tức, một năm? Canh một năm nàng còn có mặt mũi quay về Linh quốc sao? Sợ rằng đến lúc đó, toàn bộ Đan Minh Linh quốc đều biết mình cùng người so tài thất bại, còn lấy chuyện mình canh gác sơn môn của người ta ra gièm pha.