Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Lâm cũng không có tốt hơn chỗ nào. Phía sau lưng hắn bị con Nhân Diện Bát Tí Viên này đập một cái, nhất thời lại đập cho Phương Lâm phun ra một búng máu, thiếu chút nữa đập gẫy cột sống.

Cho dù là như vậy, Phương Lâm vẫn cảm giác được ngũ tạng lục phủ nóng hừng hực khó chịu một hồi. Xem ra sợ rằng hắn đã bị nội thương.

Ba người liên thủ, không ngờ hoàn toàn không chiếm được bất kỳ thượng phong nào, thậm chí vẫn bị con Nhân Diện Bát Tí Viên này áp chế khắp nơi. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của con Nhân Diện Bát Tí Viên này kinh khủng tới mức nào.

Nhất là mặt người quỷ dị mọc ở trên ngực của Nhân Diện Bát Tí Viên này. Mỗi lần ở thời khắc mấu chốt, nó đều sẽ lặng lẽ mở mắt ra. Trong ba người chỉ cần có người nào đối diện nó, đều sẽ rơi vào trong trạng thái mê man một lát.

Tuy rằng chỉ có một lát, nhưng ở trong cuộc chiến trước mắt lại là đặc biệt muốn chết. Trước đó Phương Lâm thiếu chút nữa bị nó giết chết.

Trong ba người, chỉ cần có một người bị mặt người quỷ dị kia mê hoặc, hai người khác nhất định phải lập tức gọi hắn tỉnh lại. Cứ như vậy, cuộc chiến đấu cùng Nhân Diện Bát Tí Viên trở nên càng gian khổ hơn.

- Hai người các ngươi có còn thủ đoạn ép dưới đáy hòm nào nữa hay không? Đừng che dấu nữa. Nếu không dùng ra, chúng ta sẽ bị con Nhân Diện Bát Tí Viên này xé xác.

Phương Lâm quay đầu về phía Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân hô lớn.

Trên mặt hai người đều có vẻ do dự. Phương Lâm nói không sai. Hai người bọn họ quả thật còn có một vài thủ đoạn ép dưới đáy hòm không thi triển ra, trước sau đều giữ lại một phần.

Nhưng nếu thật sự không phải đối mặt với sự sống chết, bọn họ tuyệt đối không thể vận dụng ra những thủ đoạn này. Một khi dùng ra, lại chẳng khác nào hoàn toàn để lộ tất cả con át chủ bài của mình.

Phương Lâm thấy bộ dạng hai người này do dự, giận không chỗ nào phát tiết. Chỉ có điều hắn cũng không nói gì nữa. Cục diện trước mắt tuy rằng nguy hiểm, nhưng ba người vẫn có thể miễn cưỡng tự bảo vệ được chính mình. Có thể theo Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân thấy, hiện tại vẫn chưa tới lúc vận dụng những thủ đoạn này.

Hai người bọn họ còn muốn che giấu. Phương Lâm lại không để ý tới. Con Nhân Diện Bát Tí Viên này quá mức lợi hại. Nếu còn dây dưa tiếp, trước sau nó cũng sẽ gây bất lợi cho bọn họ. Hơn nữa trái tim của con Nhân Diện Bát Tí Viên này chính là vật luyện đan cực tốt. Phương Lâm cũng là đánh chủ ý về cái này.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không do dự nữa, vỗ vào túi Cửu Cung. Hắn lấy thanh trường kiếm huyết sắc ra ngoài.

Kiếm này vừa bị Phương Lâm nắm ở trong tay, lại có phần không an phận, hình như muốn hấp thụ máu tươi của trong cơ thể Phương Lâm.

- Ngươi là kẻ không có lương tâm. Ta đã đưa ngươi từ trong nơi tối tăm không có ánh mặt trời này ra ngoài, ngươi còn muốn hút máu của ta sao?

Trong lòng Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Hắn vung trường kiếm huyết sắc lên, cùng con Nhân Diện Bát Tí Viên này giao chiến.

Keng!

Trường kiếm huyết sắc hung hăng đâm vào trên một cánh tay của Nhân Diện Bát Tí Viên. Sau một khắc Phương Lâm đã bị đánh bay ra ngoài. Ngược lại thanh trường kiếm huyết sắc này vẫn đâm vào trên cánh tay của con Nhân Diện Bát Tí Viên này, giống như giòi bám trên mu bàn chân.

Gào!!!

Nhân Diện Bát Tí Viên phát ra tiếng kêu thê lương. Hình như nó có vẻ cực kỳ phẫn nộ. Bảy cánh tay khác vung vẩy loạn lên, muốn rút thanh trường kiếm huyết sắc đang cắm ở trên cánh tay ra.

Thanh Kiếm Tử cùng Dương Phá Quân đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy. Phương Lâm thấy thanh trường kiếm huyết sắc này lợi hại như vậy, hắn cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời âm thầm vui vẻ. Xem ra chính mình thật sự nhận được một bảo bối tốt.

Dùng mắt thường có thể thấy được, thân thể của con Nhân Diện Bát Tí Viên này nhanh chóng mệt mỏi. Vẻ hung tàn trong mắt nó dần dần biến thành kinh hoàng. Thanh trường kiếm huyết sắc này lại phóng ra ánh sáng cường đại, điên cuồng cắn nuốt tinh huyết trong cơ thể của con Nhân Diện Bát Tí Viên.

Máu tươi của mãnh thú thái cổ cũng chính là vật không tầm thường, còn muốn dồi dào hơn so với máu tươi của người không biết gấp bao nhiêu lần. Ở niên đại của Phương Lâm kiếp trước, lại có một vài cường giả lấy máu của mãnh thú thái cổ tới tắm rửa, rèn luyện thân thể, hiệu quả rất tốt.

Mà thanh trường kiếm huyết sắc này đặc biệt hung hãn, trực tiếp cứng rắn hấp thu tinh huyết trong cơ thể của con Nhân Diện Bát Tí Viên, hơn nữa còn là loại không nói đạo lý. Ngươi phản kháng cũng tốt, thuận theo cũng tốt, ta đều sẽ hút máu của ngươi. Trừ khi hút khô ngươi, bằng không tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Cùng lúc đó, mặt người ở chỗ ngực của con Nhân Diện Bát Tí Viên này lại một lần nữa mở mắt ra. Nhưng lúc này lại không hoàn toàn là lực mê hoặc, mà trở thành là một thần sắc kinh hoàng tuyệt vọng.

Miệng của cái mặt người kia hình như phải nói gì đó, nhưng trước sau lại không phát ra âm thanh nào.

- Thanh kiếm này quá tà môn!

Thanh Kiếm Tử nói nhỏ một câu.

Dương Phá Quân ngược lại có hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm huyết sắc này, sau đó lại nhìn Phương Lâm, hỏi:

- Đây là thanh kiếm cắm ở trên lưng của con yêu thú rắn mối? Ngươi rút nó ra sao?

Phương Lâm gật đầu. Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thanh trường kiếm huyết sắc này.

Thời gian không được bao lâu, Nhân Diện Bát Tí Viên này trước đó vẫn uy phong lẫm liệt thế không thể đỡ, lúc này lại gầy như que củi, mệt mỏi không chịu nổi, co quắp ngã trên mặt đất. Trong ngực nó vẫn còn đang khẽ lên xuống, nhưng đã là thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Thanh trường kiếm huyết sắc này lại một lần nữa tràn ngập ra khí tức huyết tinh làm cho người ta kinh hãi run sợ.

Phương Lâm lập tức đi tới. Nếu như lại để cho nó hút tiếp, sợ rằng ngay cả trái tim của con Nhân Diện Bát Tí Viên này cũng sẽ bị nó hút khô rồi.

Phương Lâm nắm lấy thanh trường kiếm huyết sắc này. Không ngờ thanh kiếm này giống như nghiện hút vào, không ngờ bắt đầu trực tiếp hút ra máu tươi trên người Phương Lâm.

Phương Lâm mắng lớn. Trong giây lát hắn dùng sức, rút nó từ trên người Nhân Diện Bát Tí Viên ra, sau đó thoáng cái ném vào bên trong túi Cửu Cung.

Tuy rằng quá trình rất ngắn, nhưng Phương Lâm vẫn cảm giác được mình bị hút đi một ít máu tươi.

Nhìn thấy không còn nguy hiểm, Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân cũng đi lên. Nhìn con Nhân Diện Bát Tí Viên này hấp hối, hai người đều lộ ra biểu tình cổ quái.

Vừa rồi, con Nhân Diện Bát Tí Viên này vẫn khiến cho ba người bọn họ rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Nhưng trong thời gian nháy mắt này, con Nhân Diện Bát Tí Viên này đã sắp mất mạng.

Chỉ thấy con Nhân Diện Bát Tí Viên này trợn trừng đôi mắt vô thần ảm đạm, oán độc nhìn chằm chằm vào ba người Phương Lâm. Nhưng trong mắt nó phần nhiều lại là tuyệt vọng.

Phương Lâm cũng mặc kệ ánh mắt của con Nhân Diện Bát Tí Viên này oán hận tới mức nào. Hắn trực tiếp móc ra một thanh đoản kiếm, sau đó hung hăng đâm về phía ngực của con Nhân Diện Bát Tí Viên.

- Phương Lâm, ngươi làm cái gì vậy?

Thanh Kiếm Tử không hiểu được hỏi.

Thanh đoản kiếm trong tay Phương Lâm không ngừng tung bay lên xuống. Hắn không quay đầu lại, nói:

- Trái tim của con Nhân Diện Bát Tí Viên này là là vật luyện đan thượng hạng, tất nhiên phải lấy nó đi.

Hai người nghe vậy càng không nói được gì nữa. Nhất là Dương Phá Quân. Ánh mắt hắn nhìn Phương Lâm cũng thay đổi.

Lúc này, con Nhân Diện Bát Tí Viên này còn chưa chết. Mãnh thú thái cổ có lực sinh mạng rất mạnh. Cho dù trường kiếm huyết sắc đã hút sạch máu trên toàn thân của nó, nó vẫn còn có một hơi thở.

Thậm chí một hơi thở này có thể cho nó kiên trì mấy ngày mới có thể bị chết. Nhưng hành hạ trong mấy ngày này tự nhiên cũng khổ không thể nói hết.

Phương Lâm sử dụng thanh đoản kiếm này trực tiếp cắt xuống gương mặt sinh trưởng ở trên ngực của con Nhân Diện Bát Tí Viên. Sau đó gương mặt kia bị Phương Lâm một cước giẫm lên nghiền nát.

Ngay sau đó, Phương Lâm lại đào một cái lỗ ở trên ngực của con Nhân Diện Bát Tí Viên, thò một tay vào bên trong, đào tới đào lui ở bên trong.

Nhân Diện Bát Tí Viên phát ra từng tiếng kêu lên thảm thiết không có lực. Nó có thể cảm giác được rõ ràng, trái tim của mình đang bị Phương Lâm cứng rắn đào đi.

Chỉ nghe bựt một tiếng, Phương Lâm rụt tay trở lại. Trên tay hắn nắm một trái tim màu đỏ lớn bằng đầu người còn đang khẽ nhảy lên.

- A? Hóa ra các ngươi ở chỗ này?

Cùng lúc đó, Lý Thông Thiên cười lạnh, chậm rãi từ phía xa đi đến. Đi theo phía sau hắn là rất nhiều con cháu Lý gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK