- Lão gia tử, không có chuyện gì ta đi dạo ở nơi khác đây.
Phương Lâm nói, muốn đi ra phòng đá.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng này ở phía sau nói:
- Ngươi còn có cơ hội cuối cùng, lấy ra hai thứ trong đó, chỉ để lại một món.
Phương Lâm nghe vậy, quay đầu lại nhìn lão nhân mặc trang phục màu trắng này, hỏi:
- Ta không lấy ra, ngươi muốn tới cướp sao?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng tức giận nói:
- Ta sẽ không cướp, đây chỉ là do bản thân ngươi lựa chọn, đến lúc đó cũng không có đường để hối hận đâu.
Phương Lâm mỉm cười, đi ra khỏi phòng đá.
Sau một khắc, Phương Lâm xuất hiện ở trong một gian phòng đá khác.
Chỉ có điều một gian phòng đá này lại hoàn toàn khác, bên trong các từng bức tượng đá hình người đứng sừng sững, mỗi một bức tượng đều có hình thái khác nhau, trẻ có già có, nữ có nam có.
Nhưng những người này đều có một đặc điểm chung, trên thân bọn họ đều mặc áo bào của luyện đan sư.
Từ xưa đến nay, áo bào luyện đan sư trước sau không có biến hóa gì quá lớn, chỉ có phần thay đổi mà thôi, bởi vậy có thể vừa nhìn là hiểu ra.
Những tượng đá đều được trưng bày ở trong gian phòng đá không theo trật tự nào cả, hơn nữa nơi này u ám, vừa liếc mắt nhìn qua vẫn cảm thấy có chút tối tăm.
Phương Lâm ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát những bức tượng đá này, hắn chậm rãi đi ở qua từng bức tượng đá.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng này cũng giống như quỷ mỵ, xuất hiện ở phía sau Phương Lâm.
- Lão gia tử, ở đây là nơi nào?
Đầu của Phương Lâm cũng không quay lại, hỏi.
- Nơi đây có rất nhiều luyện đan đại năng thượng cổ lưu lại truyền thừa và cảm ngộ, có thể thu được hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào số mệnh của ngươi.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng nói.
Phương Lâm nghe vậy, lập tức lại mất đi phân nửa hứng thú, bản thân hắn chính là Đan Tôn, căn bản cũng không cần cảm ngộ gì của những người khác, quả thực chính là yếu trong yếu.
Nhìn thấy trên mặt Phương Lâm này rõ ràng có vẻ thất vọng, lão nhân mặc trang phục màu trắng quả thực bối rối. Tiểu tử nhà ngươi ở trước mặt cơ duyên cực lớn như vậy, tại sao lại có vẻ mặt thất vọng?
- Lão gia tử, ở đây có còn cơ duyên nào khác hay không vậy?
Phương Lâm mở miệng hỏi.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng trợn trừng hai mắt:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cảm ngộ và truyền thừa của tiền bối không có lực hấp dẫn gì sao?
Phương Lâm bĩu môi:
- Coi là vậy đi.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng thiếu chút nữa bị Phương Lâm làm cho tức giận tới bốc khói, nếu như hắn có thực thể, nhất định phải từ từ giáo huấn Phương Lâm một trận.
Những cơ duyên này đều được vô số người tha thiết ước mơ nhận được, những người tiến vào trước kia đi đến nơi đây gần như đều sẽ kích động vạn phần, nhưng tiểu tử ngươi thì hay rồi, tự nhiên cảm thấy ở đây không có lực hấp dẫn gì?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng thật sự nghi ngờ, tiểu tử này có phải điên rồi hay không?
- Tiểu tử, đừng nên quá tham vọng. Đối với ngươi hiện nay, cơ duyên nơi đây đủ để ngươi hưởng thụ cả đời, đừng làm chuyện sai lầm.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng có chút nghiêm khắc nói với Phương Lâm, nghiễm nhiên là một giọng điệu giáo huấn.
Phương Lâm xoa xoa mũi, hắn thật sự không có hứng thú đối với những cái gọi là truyền thừa cảm ngộ này, nhưng hắn lại không tiện nói ra nguyên nhân, lẽ nào trực tiếp nói cho lão nhân này biết mình là Đan Tôn?
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng chỉ đành phải chịu nhẫn nhịn tiếp tục di chuyển ở trong các bức tượng đá, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Rất nhanh, Phương Lâm lại phát hiện một bức tượng đá rất đặc biệt, đứng ở bên trong góc, bị rất nhiều bức tượng đá cao lớn che đi, nếu như vòng qua những bức tượng đá cao lớn, căn bản khó có thể phát hiện bức tượng đá đặc biệt này.
Sở dĩ nói nó đặc biệt, là bởi vì bức tượng đá này chính là một thiếu niên lộ ra thần sắc đau khổ, thân hình gầy yếu, trên tượng đá cũng là có từng vết nứt, dường như đã tồn tại rất lâu.
Phương Lâm nhíu mày, tuy rằng tượng đá này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng thân là Đan Tôn có trực giác nhạy bén, Phương Lâm cảm thấy tượng đá này không giống với những bức tượng đá khác ở đây.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng thấy đến nơi này vị thiếu niên tượng đá, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Lẽ nào tiểu tử này nhìn ra được manh mối gì từ bức tượng đá này? Không thể như vậy được.
Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng kinh ngạc nghi ngờ không thôi, nhưng không có mở miệng nói cái gì.
Phương Lâm dừng chân hồi lâu, nhìn tượng đá thiếu niên kia, đột nhiên hỏi:
- Lão gia tử ngươi biết lai lịch của bức tượng đá này không?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng ho khan một tiếng, nói:
- Thật ra ta cũng không biết có lai lịch của bức tượng đá này ra sao.
Nói xong, lão nhân mặc trang phục màu trắng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lời này ngay cả chính hắn cũng không tin.
Phương Lâm quay đầu lại, cười như không cười liếc mắt nhìn lão nhân trang phục màu trắng này, sau đó hắn đi tới trước bức tượng đá thiếu niên kia.
- Đã như vậy, ta lại tự mình tới xem thử lai lịch của bức tượng đá này thế nào.
Trong miệng Phương Lâm nói xong, hắn đã ngồi xuống khoanh chân ở trước bức tượng đá này.
Trên mặt lão nhân mặc trang phục màu trắng lộ ra vẻ kinh hãi, chẳng lẽ tiểu tử này muốn tìm hiểu bí mật của bức tượng đá này sao?
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên đi thử bức tượng đá này, nếu không sẽ có nguy hiểm.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng cảnh cáo.
Phương Lâm không nói gì, vẫn làm theo ý mình.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng hừ một tiếng, cũng không lại đi ngăn cản Phương Lâm nữa, hắn lại chờ xem Phương Lâm chịu đau khổ.
Bất tri bất giác, tâm thần của Phương Lâm buông ra, chủ động đi liên hệ với bức tượng đá này.
Khi tâm thần của Phương Lâm tiếp xúc đến bức tượng đá này, đột nhiên, Phương Lâm dường như nhìn thấy được cảnh tượng thê thảm nhất trong cuộc sống.
Một thành cổ, một tòa thành cổ bị máu tươi và tử vong bao phủ, lọt vào trong tầm mắt bên trong thành trì này đều là người chết thảm.
Mà ở trên đầu thành này, ngồi một người thiếu niên mặc áo xám, hai mắt vô thần đang nhìn về phía xa.
Sau lưng người thiếu niên lại là từng bộ thi thể nằm rải rác khắp nơi, gương mặt cháy đen, mỗi một người đều có tình trạng chết cực kỳ thê thảm.
Phương Lâm đi tới trên đầu thành, nhìn thiếu niên kia, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Người thiếu niên giống như có cảm giác, quay đầu lại nhìn Phương Lâm, lại giống như không nhìn thấy Phương Lâm vậy.
Sau một khắc, Phương Lâm hóa thành một đạo quang ảnh, tiến vào trong cơ thể của người thiếu niên.
Lúc này, Phương Lâm và thiếu niên kia, dường như trở thành một người, Phương Lâm cũng cuối cùng biết thiếu niên này tất cả.
Gia tộc của người thiếu niên này có huyết mạch hiếm thấy được lưu truyền từ xa xưa, mỗi một đời đều sẽ có người có huyết mạch bạo phát, hóa thành độc nhân.
Cái gọi là độc nhân, chính là toàn thân trên dưới đều có kịch độc, thậm chí ngay cả trong lúc hít thở c sẽ tràn ngập ra khói độc.
Người thiếu niên vốn chính là có loại huyết mạch này.
Chỉ có điều, gia tộc của thiếu niên đã có biện pháp khống chế loại huyết mạch này bạo phát, nhưng mấy thế lực bên trong thành cổ nghe nói tới, lại động tâm tư, muốn có được loại huyết mạch này để tiến hành lợi dụng.
Bởi vậy, mấy thế lực này liên thủ tiến hành tàn sát gia tộc của người thiếu niên này, bắt đi tộc nhân mấy nắm giữ huyết mạch của độc nhân.
Bởi vì người thiếu niên ra ngoài du lịch, mới may mắn tránh được một kiếp.
Mà sau khi hắn trở lại thành cổ, lọt vào trong tầm mắt lại là cảnh tượng bi thảm, tổ trạch bị thiêu đốt hủy diệt, tộc nhân đã chết.
Giây phút kia, người thiếu niên đau buồn tuyệt vọng, huyết mạch độc nhân trong người hắn hoàn toàn bạo phát, biến thành độc nhân khủng khiếp nhất, giết sạch tất cả mọi người trong thành cổ.
Bóng người Phương Lâm từ trong cơ thể của người thiếu niên bay ra, khẽ thở dài một tiếng.
- Cũng là một người đáng thương.
Phương Lâm nói.