Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi đây chính là một chỗ rừng rậm, cũng là con đường nhất định phải qua nếu trở lại Càn quốc, nếu như vòng qua nơi đây, cần phải tiêu hao thêm ba tới năm ngày.

Lúc này, Phương Lâm và Tô lão đều ở trong rừng rậm, một khí tức nguy hiểm tràn ngập ra, bất luận là Tô lão hay Phương Lâm đều lập tức nhận thấy được điểm không thích hợp. 

Xung quanh quá mức yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót đều hoàn toàn không nghe được. Ở trong khu rừng rậm rạp như vậy, loại hiện tượng này là vô cùng khác thường.

Sắc mặt Tô lão thâm trầm, lúc này vẻ già nua đã biến mất, thay vào đó lại là một sự sắc bén.

- Người nào mai phục ở đây? Lăn ra đây! 

Tô lão hét lớn, mắt hắn nhìn chằm chằm vào một phương hướng, từ nơi đó mơ hồ có một tia khí tức dao động truyền đến.

Sắc mặt Phương Lâm nghiêm trọng, hắn không nói hai lời, lại trực tiếp cầm gậy xương lớn ở trong tay, đồng thời hắn một chiếc chiến giáp màu xanh đen mặc ở trên người.

Chiến giáp màu xanh đen này hắn nhận được từ trong túi Cửu Cung của Triệu Thần Không, tính là một món phòng ngự bảo bộ không tệ. 

Đúng lúc này, một tia sáng lạnh lẽo từ phía sau lao đến, góc độ vô cùng xảo quyệt thâm độc, đánh thẳng đến gáy của Phương Lâm.

Phía sau lưng Phương Lâm chợt lạnh, hắn lập tức né tránh, trong giây lát Tô lão cũng đánh ra một chưởng về phía đó, đập nát phi đao đột nhiên kéo tới này.

Từng bóng dáng màu đen từ bốn phương tám hướng vọt ra, bao vây xung quanh Tô lão và Phương Lâm. 

- Ẩn Sát đường!

Tô lão nghiến răng nghiến lợi kêu lên. Chỉ vừa liếc mắt hắn đã nhận ra thân phận của những người áo đen này.

Da đầu của Phương Lâm tê dại, thần sắc cực kỳ khó coi. Không ngờ Ẩn Sát đường lại có thể bố trí mai phục ở chỗ này. 

- Giết!

Không nói lời nào, mười tám người áo đen cùng công lên công kích, hết sức rõ ràng mục tiêu không phải là Phương Lâm, mà là Tô lão.

- Đâm đầu vào chỗ chết! 

Tô lão giận dữ gầm thét lên, khí tức cường giả Thiên Nguyên bạo phát ra, hai bàn tay hắn vung lên, đã đẩy lùi mười tám người áo đen này.

Chỉ có điều, Tô lão cũng không ham chiến, hắn trực tiếp nắm lấy Phương Lâm, trong giây lát trực tiếp bay lên trên không trung.

Tô lão biết rất rõ ràng, Ẩn Sát đường mai phục ở đây, dám động thủ với hai người mình, tuyệt đối đã có nắm chắc, cao thủ chân chính còn chưa ra tay, lúc này còn không đi, sợ rằng đợi lát nữa muốn đi cũng không được. 

- Trốn chỗ nào?

Quả nhiên, phía dưới lập tức lại có hai bóng người đồng thời bay ra, thình lình cũng là cường giả Thiên Nguyên.

Tô lão thầm mắng một tiếng, tốc độ nhanh hơn, kéo theo Phương Lâm chạy trốn. 

Vèo!

Đúng lúc này, một tấm lưới lớn màu đen ngăn cản lối đi của Tô lão, trên tấm lưới lớn này có khí đen lượn lờ, hiển nhiên đã dính chất kịch độc.

Tô lão không do dự, trực tiếp trở về trên mặt đất, dẫn theo Phương Lâm tiếp tục chạy trốn. 

- Phương Lâm, nhanh liên hệ với Chư Cát Thương, bảo hắn dẫn người đến đây cứu giúp.

Vừa trốn, Tô lão vừa nói với Phương Lâm.

Phương Lâm vội vàng lấy ra ngọc giản Chư Cát Thương giao cho mình, nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện ra, ngọc giản không ngờ hoàn toàn không có dao động. 

- Không tốt, ở đây bị pháp trận bao trùm, không có cách nào liên lạc với bên ngoài.

Phương Lâm nói.

Tô lão nghe vậy, sắc mặt lại trầm xuống thêm vài phần, lúc này bọn họ thực sự gặp phiền phức lớn rồi, Ẩn Sát đường ra tay quả nhiên sắc bén, bọn họ chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, gần như đã khiến cho Tô lão và Phương Lâm rơi vào trong tuyệt cảnh. 

Phía sau, hai người áo đen này không ngừng theo sát, chỉ hai người bọn họ đã khó giải quyết, có trời mới biết trong rừng rậm này vẫn có bao nhiêu cao thủ Ẩn Sát đường đang ẩn nấp.

- Lưu lại!

Phía trước, người cường giả Thiên Nguyên thứ ba đã ra tay, hắn không nói lời gì, một quyền đánh đến. 

Tô lão tức giận cũng đánh ra một chưởng giao phong cùng người này.

Ầm!

Dao động khủng khiếp tràn ngập ra, Tô lão không bị ảnh hưởng gì, nhưng thân hình của người vừa tới lại lảo đảo, trong hai mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. 

Chỉ có điều, tiếp tục như vậy, Tô lão và Phương Lâm cũng không có cách nào chạy trốn được nữa. Hai cao thủ Thiên Nguyên phía sau đã chạy tới, bao vây bọn họ.

Đầu của Phương Lâm thực sự muốn lớn gấp đôi, ba cao thủ Thiên Nguyên quả thực là muốn mạng của hắn. Thật đúng là chạy trời không khỏi nắng.

- Phương Lâm, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta không? 

Tiếng của một nữ tử có phần thâm trầm vang lên.

Chỉ thấy một nữ tử áo xanh chậm rãi đi đến, trên mặt nàng có che khăn, dáng người cao gầy, đôi mắt có vẻ oán hận, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Phương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn một lúc lâu, hắn nhíu mày hỏi: 

- Ta biết nàng sao?

Nữ tử áo xanh lập tức tức giận, một tay vén tấm khăn che mặt.

Phương Lâm nhìn thấy khuôn mặt nàng, lập tức đã nhớ ra. Đây không phải là nữ nhân ở trên Bạch Tượng Sơn đã từng muốn cướp đoạt lực lượng của Bạch Tượng Trấn Nhạc sao? 

- Hóa ra là ngươi!

Trên mặt Phương Lâm nở cười lạnh. Lại nói tiếp hắn và Ẩn Sát đường kết thù kết oán cũng bởi vì nữ tử này.

Nữ tử lại đeo khăn che mặt lên, hờ hững nhìn Phương Lâm: 

- Hôm nay ngươi nhất định phải chết, đây là báo ứng khi ngươi cướp đi thứ thuộc về ta.

Phương Lâm chế giễu:

- Có bản lĩnh nàng cùng ta một đấu một đi, tìm giúp đỡ tính là bản lĩnh gì? 

Nữ tử áo xanh cũng cười lạnh:

- Đối phó với ngươi, tất nhiên không cần cường giả Thiên Nguyên ra tay, một mình ta là đủ rồi.

Nói xong, ba cường giả Thiên Nguyên cùng xông về phía Tô lão, lấy ba đấu với một, Tô lão lập tức lại rơi vào cục diện bị áp chế, cho dù thực lực của Tô lão có mạnh mẽ tới đây, lúc này cũng hoàn toàn không có cách nào để ý được tới Phương Lâm. 

Nữ tử áo xanh lấy ra một thanh trường kiếm, nàng nhảy lên một cái, lấy khí thế ép người một kiếm trực tiếp đâm về phía cổ họng của Phương Lâm.

Phương Lâm hừ một tiếng, vung gậy xương lớn đập tới.

Keng! 

Nữ tử áo xanh không hề sao cả, Phương Lâm cũng không lui lại nửa bước, hai người đều lộ vẻ kinh hãi, thầm nghĩ mình đã đánh giá thấp đối phương.

Hai người tiếp tục giao đấu, chỉ thấy phía sau lưng của nữ tử áo xanh, xuất hiện ảo ảnh của một con sư tử lớn màu xanh, nó phát ra tiếng gầm thét giận dữ, khí thế của nữ tử áo xanh càng mạnh mẽ hơn, kiếm chiêu càng thêm sắc bén.

Ánh mắt Phương Lâm chợt nghiêm lại, phía sau lưng hắn cũng đột nhiên xuất hiện một con voi lớn màu trắng, ngửa mặt lên trời hét dài, chân voi lớn trực tiếp đạp về phía nữ tử áo xanh. 

Sư tử xanh voi trắng!

Chúng vốn thuộc làm tuyệt học một thể, lúc này lại thành thần thông để Phương Lâm và nữ tử áo xanh giao đấu.

Con sư tử xanh giận dữ gầm thét lên, con voi trắng hét dài, hai con va chạm vào nhau, cây cối xung quanh đều bị gãy nát, uy thế vô cùng kinh người. 

Trong lúc Phương Lâm và nữ tử áo xanh tranh đấu cũng khó phân cao thấp, hai người đều là có cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, thực lực hai bên tương đương.

- Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Thực sự khiến cho ta thất vọng.

Nữ tử áo xanh bỗng nhiên nói, kiếm chiêu trong tay nhất thời biến đổi. 

Oong!

Đồng tử của Phương Lâm co lại, tay nữ tử áo xanh này không ngờ xuất hiện ở phía sau lưng mình, dường như chỉ trong chớp mắt nàng lại tiến hành thay hình đổi vị trí vậy.

Phương Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, trường kiếm lướt qua ở trên chiến giáp, lóe ra tia lửa, lưu lại một vết kiếm. 

Phương Lâm liên tiếp lui về phía sau, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh, nữ tử áo xanh này quả nhiên có thực lực kinh người, nếu không phải chiến giáp này của mình vẫn tính là đáng tin, một kiếm vừa rồi sợ rằng mình đã phải bị thương.

- Mới chỉ là một kiếm mà thôi, ta xem ngươi có thể tránh được mấy kiếm?

Nữ tử áo xanh cười lạnh, trường kiếm trong tay nàng lại một lần nữa biến mất, lại từ góc độ cực kỳ xảo quyệt đâm tới. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK