Phương Lâm liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Tinh. Nàng vẫn rất thản nhiên. Tuy rằng mắt nhìn không thấy, nhưng Phương Lâm vẫn có thể từ trong ánh mắt của nàng, nhìn ra nàng có vài phần không kiên nhẫn.
Hiển nhiên, vị Hàn nhị tiểu thư này cũng không có chờ mong gì về Phương Lâm.
- Cái này... Hai vị đại nhân quang lâm, chỗ của ta thật sự quá loạn, đã để cho hai vị chê cười.
Phương Lâm xấu hổ cười nói.
Hàn Ngâm Nguyệt hoàn toàn không để ý. Hàn Hiểu Tinh nhìn không thấy, càng không có phản ứng với lời Phương Lâm nói.
- Vị này hẳn là tiểu thư của Độc Cô gia? Phương Lâm, ngươi tại sao lại trói nàng lại như vậy?
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Độc Cô Niệm, cảm thấy kinh ngạc nói.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Nha đầu thối này làm chỗ của ta hỗn loạn, còn đạp hỏng dược liệu của ta. Đây là một ít giáo huấn cho nàng, để cho nàng nhớ lâu.
Độc Cô Niệm trợn trừng mắt về phía Phương Lâm, trong mắt đều là sự bi thương căm phẫn.
Hàn Ngâm Nguyệt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Vẫn nên thả nàng ra. Dù sao Độc Cô tiểu thư coi như là khách của Đan tông ta. Ngươi đối xử với nàng như vậy, thật sự không thích hợp.
- Đúng! Nhanh cởi trói cho ta!
Độc Cô Niệm cũng thúc giục.
Vẻ mặt Phương Lâm không tình nguyện đi tới. Nếu không phải Hàn Ngâm Nguyệt mở miệng, hắn dự định trói nha đầu thối này ba ngày ba đêm lại nói sau.
Phương Lâm lập tức cởi trói cho Độc Cô Niệm, Độc Cô Niệm xoa xoa cánh tay của mình, đắc ý liếc mắt nhìn Phương Lâm, dường như đang muốn nói ngươi làm khó dễ được ta sao?
Khóe miệng Phương Lâm cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Nha đầu thối, chỉ cần ngươi dám tiếp tục ở chỗ này, ta sẽ có một trăm loại phương pháp lăn qua lăn lại nàng, xem ngươi có đi hay không?
Lúc này, lực chú ý của Độc Cô Niệm rơi vào trên người Hàn Hiểu Tinh. Nàng còn đi tới trước mặt Hàn Hiểu Tinh, rất tò mò nhìn chằm chằm vào cặp mắt vô thần này của Hàn Hiểu Tinh.
Hàn Ngâm Nguyệt nhíu mày. Phương Lâm cũng cảm thấy Độc Cô Niệm này quá vô lễ. Làm gì có người nào nhìn chằm chằm vào mắt của người ta như vậy?
Trong lúc Hàn Ngâm Nguyệt muốn nói gì đó, Độc Cô Niệm đột nhiên thốt ra một câu:
- Nàng là người mù sao?
Một tiếng động vang lên. Độc Cô Niệm kêu lên thảm thiết, toàn thân đã bay ra ngoài.
Phương Lâm trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, trong miệng còn không ngừng kinh ngạc kêu lên:
- Ông trời của ta ơi!
Chỉ thấy Hàn Hiểu Tinh giống như dã thú được đưa ra khỏi lồng giam, đầu tiên là một quyền đánh Độc Cô Niệm bay ra ngoài, sau đó lại giống như một trận gió, đuổi theo thân thể đang bay ngược của Độc Cô Niệm, nắm lấy tóc của Độc Cô Niệm, sau đó nện mạnh xuống đất.
Không phải nện nhẹ một cái, mà là hết cái này tới cái khác.
Vẻ mặt Hàn Hiểu Tinh lạnh như sương, một tay nắm lấy tóc của Độc Cô Niệm, ném mạnh Độc Cô Niệm từng cái một xuống đất. Độc Cô Niệm hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể bị đập đến mức liên tục kêu lên thảm thiết.
Phương Lâm nhìn thấy cũng choáng váng.
Vị Hàn nhị tiểu thư này cũng quá mạnh.
Phương Lâm cảm thấy bản thân mình ra tay đã đủ mạnh. Nhưng hôm nay nhìn thấy vị Hàn Hiểu Tinh Hàn nhị tiểu thư này ra tay, hắn mới biết được trên người có người, trên trời có trời.
Đây là một thiếu nữ sao? Đây rõ ràng chính là một con yêu thú hình người.
Hàn Ngâm Nguyệt đứng ở bên cạnh cũng không lập tức ngăn cản. Nàng hết sức tức giận với một câu nói người mù này của Độc Cô Niệm. Lúc này nàng cam tâm tình nguyện để cho Hàn Hiểu Tinh trút ra một phần tức giận.
Phương Lâm nhìn cảnh tượng bi thảm như vậy, nghe tiếng kêu bi thảm nhất trần đời này của Độc Cô Niệm, đều cảm thấy không nỡ nhìn.
- Nhị tiểu thư nhanh dừng tay. Đánh nữa, nha đầu thối này sẽ mất mạng.
Phương Lâm cũng không dám tùy ý ra tay, chỉ có thể lựa lời khuyên bảo.
Nhưng Hàn Hiểu Tinh căn bản hoàn toàn không có chút phản ứng nào, vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn tàn phá Độc Cô Niệm.
Phương Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn về phía Hàn Ngâm Nguyệt, ý muốn bảo Hàn Ngâm Nguyệt mở miệng.
Hàn Ngâm Nguyệt cũng cảm thấy đủ rồi. Đánh tiếp nữa, quả thật sẽ xảy ra chuyện. Nàng lập tức mở miệng nói:
- Hiểu Tinh, dừng tay.
Quả nhiên, lời nói của Hàn Ngâm Nguyệt có tác dụng gấp một vạn lần lời của Phương Lâm, Hàn Hiểu Tinh thoáng cái đã dừng tay lại. Nhưng nàng vẫn ném Độc Cô Niệm ở trên mặt đất.
Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm, trong lòng xúc động.
Nha đầu thối này thực sự đủ thảm.
Độc Cô Niệm sưng mặt sưng mũi ngồi dưới đất, toàn thân đều không nhìn ra bộ dạng lúc trước. Nếu như người của Vạn Dược môn nhìn thấy Độc Cô Niệm, sợ là căn bản cũng không nhận ra được.
Độc Cô Niệm ngay cả khóc cũng không khóc được, chỉ có thể ngồi dưới đất gào khan. Ngay cả Phương Lâm cũng không nhịn được cảm thấy vài phần trắc ẩn.
- Độc Cô tiểu thư, mặc dù nàng là khách của Đan tông ta, nhưng nơi này là Đan tông, Hiểu Tinh là muội muội của ta. Nếu như nàng còn nói năng lỗ mãng với muội muội ta, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
Hàn Ngâm Nguyệt lạnh lùng nói.
Đây vẫn là lần đầu Phương Lâm nhìn thấy bộ dạng Hàn Ngâm Nguyệt lạnh lùng như thế. Tuy rằng nàng hoàn toàn không có tu vi, nhưng giờ phút này Hàn Ngâm Nguyệt lại khí thế mười phần, khiến người ta không tự chủ được dâng lên lòng kính nể, e sợ.
Độc Cô Niệm thật sự bị đánh tới choáng váng, đôi mắt hoảng sợ nhìn tỷ muội Hàn gia, một câu cũng nói không nên lời.
Nàng đường đường là tiểu thư của Độc Cô gia, chưa bao giờ bị người khác hành hung đến như vậy. Cho dù là Phương Lâm cũng chỉ đạp nàng mấy cước mà thôi. Nhưng bị người đè xuống đất hành hung một trận giống như vậy, đây vẫn lần đầu.
Trong lòng Độc Cô Niệm ngoại trừ ủy khuất, còn có phẫn nộ. Nhưng ủy khuất lại lớn hơn phẫn nộ.
Phương Lâm khuyên:
- Ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về Độc Cô gia của nàng đi.
Trong lòng Phương Lâm ước gì nha đầu thối này nhanh chóng rời đi. Lúc này Hàn Hiểu Tinh đánh nàng một trận, hẳn nha đầu thối này sẽ đi chứ?
Nhưng phản ứng của Độc Cô Niệm lại vượt ra ngoài dự đoán của Phương Lâm.
- Ta không đi! Muốn ta đi, cũng phải chờ tới khi ta học được Chấn Tam Sơn đã!
Độc Cô Niệm quật cường nói.
Phương Lâm không còn gì để nói nữa.
Ngươi cũng bị đánh thành như vậy còn nhớ mong tới Chấn Tam Sơn? Thật đúng là đủ chấp nhất.
Sau khi Hàn Hiểu Tinh đánh Độc Cô Niệm một trận, lại chậm rãi trở lại bên cạnh Hàn Ngâm Nguyệt, vẻ mặt bình tĩnh giống như người vừa đánh Độc Cô Niệm một trận tơi bời căn bản không phải là nàng vậy.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Tinh. Thực lực của vị Hàn nhị tiểu thư này khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi. Tuy rằng vừa rồi chỉ ra tay trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lại để cho Phương Lâm nhận thấy được một tia dao động nội kình cực kỳ cường hãn.
Trong những người bằng lứa tuổi Phương Lâm đã từng gặp, Hàn Hiểu Tinh là một người lợi hại nhất. Hơn nữa, điều này còn được thành lập ở dưới tình huống hai mắt của Hàn Hiểu Tinh bị mù.
Nếu như hai mắt Hàn Hiểu Tinh giống như người bình thường, vậy thiên phú của nàng mới thật sự là khủng khiếp.
- Ăn đan dược này vào, vết thương trên người ngươi sẽ không có gì đáng ngại, rất nhanh là tốt thôi.
Phương Lâm ném một lọ đan dược cho Độc Cô Niệm. Độc Cô Niệm vừa định hất xuống, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, lại cầm đan dược ở trong tay.
- Còn nữa, thu dọn lại sân cho ta, nếu không ta cũng sẽ đánh ngươi. Chờ ngươi thu dọn xong, ta sẽ dạy nàng Chấn Tam Sơn.
Phương Lâm nói xong liền cùng tỷ muội Hàn gia tiến vào trong phòng.
Độc Cô Niệm sửng sốt một lúc lâu mới lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng ăn đan dược vào. Sau đó nàng vui vẻ thu dọn trong sân, dường như đã hoàn toàn quên đi mất mình mới vừa bị hành hung một trận.
Trong phòng, Phương Lâm và tỷ muội Hàn gia ngồi đối diện nhau. Hàn Ngâm Nguyệt lấy ra một miếng ngọc giản bóp nát. Nhất thời một màn ánh sáng xuất hiện, hoàn toàn bao phủ toàn bộ gian nhà lại.
Phương Lâm biết, đây là pháp trận cách âm. Hàn Ngâm Nguyệt không hy vọng lời đám người mình nói chuyện sẽ bị những người khác nghe được.
- Phương Lâm, ngươi thật sự nguyện ý dạy Chấn Tam Sơn cho Độc Cô Niệm sao?
Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại hỏi.