Đối với đề nghị của Phương Lâm, ngoại trừ Lý U Băng mọi người cũng không có ý kiến gì.
Lý U Băng không muốn mang theo đám người Lý gia đi mạo hiểm, bởi vậy muốn rời khỏi đám người Phương Lâm.
Chỉ có điều Phương Lâm lại không cho nàng cơ hội, nói thẳng cho Lý U Băng biết, lúc trước nàng ăn vào là một viên đan độc, nếu như không có giải dược, Lý U Băng ngươi căn bản không chống đỡ nổi một ngày.
Lý U Băng tất nhiên tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Tuy rằng đã sớm đoán được thứ Phương Lâm cho mình chắc hẳn không phải là thứ tốt gì, nhưng không nghĩ tới lợi hại như vậy, mình ngay cả một ngày cũng chống đỡ không nổi?
Ban đầu Lý U Băng còn muốn rời đi hang động vô tận dưới lòng đất, tìm tới trưởng bối bên trong gia tộc giải độc cho mình. Nhưng hiện tại xem ra, trước khi rời khỏi hang dưới lòng đất, sợ rằng mình phải trở thành khôi lỗi để Phương Lâm khống chế.
Đối với điều này, cho dù không cam lòng nhưng Lý U Băng cũng sợ chết. Hơn nữa nàng còn muốn dẫn người của Lý gia ra ngoài, bởi vậy chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Mọi người trùng trùng điệp điệp rời khỏi băng cung, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi nơi quỷ quái này. Mặc dù không bị tổn thất một ai, nhưng nếu như để cho bọn họ lựa chọn, tuyệt đối sẽ không tới lần thứ hai.
Dọc theo phương hướng ngược lại, mọi người đi về phía một đầu khác của băng cốc. Ở nơi nào có nghĩa địa vạn thú. Đương nhiên chỉ có Phương Lâm biết điểm này, trong lòng những người khác đều vẫn còn lo lắng không yên và chờ mong.
Trên đường, Phương Lâm hỏi thăm qua Lý U Băng xem người của Lý gia lúc tiến vào lối đi ở giữa của ngã ba đường đã gặp cái gì.
Lý U Băng cực kỳ không tình nguyện nói cho Phương Lâm biết. Hóa ra Lý gia ở nơi ngã ba đường gặp được sâu Minh Hỏa tập kích, trực tiếp tiến vào lối đi ở giữa này. Kết quả bất ngờ phát hiện bên trong lối đi này hết sức an toàn, hơn nữa sinh trưởng các loại linh dược.
Xem thế này, đám người Lý gia chính là mừng như điên. Lúc đó Lý Thông Thiên cũng cười toe toét, đồng thời chế giễu người của hoàng thất và Tử Hà tông lựa chọn một con đường chết.
Lại sau đó, người Lý gia trắng trợn hái linh dược nơi đó, theo lối đi tiếp tục đi xuống, kết quả lại phát hiện ra một chỗ linh tuyền.
Linh tuyền này có hơi nóng bay lên, tràn ngập mùi thơm xông vào mũi, chỉ ngửi thấy mùi thơm này, lại khiến tinh thần đám người Lý gia phấn chấn, cảm giác được ý nghĩ thoáng cái thư thái hơn rất nhiều.
Xem thế này bọn họ làm sao còn có thể không rõ, đây tuyệt đối là một linh tuyền.
Cho nên, đám người Lý gia lại đều tiến vào trong linh tuyền này, thoải mái tắm suối nước nóng. Tắm xong, mỗi người Lý gia đều cảm thấy khí huyết sung mãn, mệt mỏi và thương thế trên người quét sạch sẽ, mấy người con cháu Lý gia ở vào thời kỳ đột phá mấu chốt, không ngờ tất cả đều đột phá.
Một đám người Lý gia có thể nói là đường quan rộng mở, không nói dọc đường đi nguy hiểm gì cũng chưa từng gặp phải, còn chiếm được một đống linh dược lớn, ngâm một lần linh tuyền. Những gì bọn họ gặp phải, so với đám người Phương Lâm, quả thực tốt không thể tốt hơn.
Đám người của Tử Hà tông và hoàng thất nghe được mấy lời này, thần sắc đều cực kỳ cổ quái. Ngay cả Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân cũng lộ ra biểu tình co giật.
Vận khí của bọn hắn cũng quá kém, thế nào lại không lựa chọn lối đi ở giữa này? Hết lần này tới lần khác chọn bên phải, kết quả lại là hết bộ xương khô lại tới rắn mối lớn, quả thực nguy hiểm gì cũng để cho bọn họ gặp phải.
Nhưng Lý gia thì sao? Dọc đường đi vui chơi giải trí, chuyện gì cũng không có, tự nhiên còn được nhiều lợi ích như vậy, thiếu chút nữa chọc cho đám người hoàng thất và Tử Hà tông tức tới lệch miệng.
- A, ngươi nói các ngươi nhận được một đống linh dược lớn?
Vẻ mặt Phương Lâm ngại ngùng, cười hì hì nói.
Lý U Băng nghe vậy, cảnh giác cũng lớn lên:
- Ngươi muốn làm gì? Những thứ này đều là do Lý gia ta thu hoạch, ngươi cũng không nên có ý đồ với bất kỳ thứ gì.
Vẻ mặt Phương Lâm ngôn từ chính nghĩa nói:
- Ngươi xem ngươi đi, cảnh giác như vậy làm cái gì? Ta cũng không phải muốn cướp của các ngươi. Chỉ có điều ta cảm thấy hiện tại chúng ta nếu là bạn cùng đường, vậy có phải nên có phúc cùng hưởng hay không? Lý gia các ngươi nhận được nhiều linh dược như vậy, còn ngâm linh tuyền, đám người chúng ta chính là khổ cực vất vả, cái rắm cũng chưa từng mò được. Không bằng ngươi chia linh dược cho chúng ta một ít, để trong lòng chúng ta cân bằng hơn không phải sao?
Lý U Băng kinh sợ tới ngây người nhìn hắn. Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân ở bên cạnh, cũng chuyển ánh mắt đến những phương hướng khác. Đây phải là vô liêm sỉ tới mức nào, mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Thèm muốn linh dược của người ta, ngươi cứ việc nói thẳng, nói những lời vô nghĩa đó làm gì?
Lý U Băng lộ ra bộ mặt tức giận:
- Phương Lâm, ngươi không nên thái quá, muốn linh dược chính các ngươi đi tìm đi, đừng có ý đồ với chúng ta.
Phương Lâm nghe vậy, hừ một tiếng. Chỉ có điều ngược lại hắn không ép buộc Lý U Băng giao linh dược ra. Điều này ngược lại có hơi ngoài dự đoán của những người khác.
Mọi người đi về phía một đầu khác của băng cốc, trên đường cũng gặp phải một ít yêu thú, nhưng đều không có tạo thành cản trở gì cho mọi người.
Nhưng Phương Lâm vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Cổ Hàn Sơn. Băng đế cũng không lý do gì để lừa gạt mình. Hắn nghĩ Cổ Hàn Sơn này đã hành động nhanh hơn so với bọn họ, đi trước một bước vào nghĩa địa vạn thú này.
Không có cách nào, một người một mình hành động chung quy tiện hơn so với một đám người hành động rất nhiều, tốc độ của Cổ Hàn Sơn nhất định phải nhanh hơn so với mọi người.
Phương Lâm cũng rất muốn bỏ lại mọi người, một mình đuổi theo Cổ Hàn Sơn này. Nhưng hắn không thể làm như vậy, dù sao coi như đã trải qua rất nhiều chuyện, mình vẫn phải đưa bọn họ ra ngoài, hơn nữa nhiều người cũng có lợi ích của nhiều người.
Ở trong băng cốc đi chừng một ngày, đan độc trong người của Lý U Băng phát tác, đau khổ ngã trên mặt đất không ngừng co giật, giống như đau muốn chết.
Phương Lâm đúng lúc đút cho nàng một Giải Độc đan, hóa giải độc của nàng phát ra. Chỉ có điều cũng bởi vậy, Lý U Băng cảm nhận được thật sâu đau đớn khi độc tính kia phát ra, trong lòng lưu lại bóng ma. Nàng càng sợ hãi Phương Lâm.
Lại qua mấy canh giờ, mọi người mơ hồ cảm nhận được từng trận yêu khí từ phía trước tràn ngập đến, hơn nữa càng đi về phía trước, yêu khí này lại càng thêm nồng đậm.
Trên mặt một số người dần dần biến sắc, yêu khí như vậy nồng đậm sợ rằng phía trước có yêu thú lợi hại nào đó tồn tại.
Phương Lâm lại lộ vẻ vui mừng. Có yêu khí tràn ngập nói rõ bọn họ đã dần dần tới gần nghĩa địa vạn thú này. Cổ Hàn Sơn cũng có thể đang ở gần.
- Phương Lâm, ta cảm thấy chúng ta vẫn không nên đi về phía trước thì thỏa đáng hơn.
Thanh Kiếm Tử đề nghị.
Dương Phá Quân lại hét lên:
- Đều đã tới đây, làm sao có thể không xem thử?
Phương Lâm cũng gật đầu nói:
- Nếu không đi xem thử, ta cũng sẽ không cam lòng.
Thanh Kiếm Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, chỉ có điều vẫn biểu thị một khi gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, lập tức rời đi, không thể dừng lại.
Tiếp tục đi về phía trước đã là thoát khỏi phạm vi của băng cốc, giống như những hàn băng đến nơi đây địa tầng lại bị đứt gãy, nhiệt độ thoáng cái lại lên cao hơn không ít, dưới chân đã đạp lên bùn đất cứng rắn. Phía trước mơ hồ có thể thấy được một mảnh mặt đất.
Gào!!!
Đột nhiên, một tiếng thú kêu gào đinh tai nhức óc từ phía trước truyền đến. Mọi người bị dọa cho giật mình, còn tưởng rằng là sắp đụng tới yêu thú gì.
Ở trên mặt đất chồng chất vô số thi thể xương cốt của yêu thú, có cái đã biến thành xương trắng, có cái lại là thi thể chưa tan, có cái lớn như núi, có cái lại có kích thước giống như mèo chó vậy.
Sắc mặt mọi người đều hoảng sợ. Đây rốt cuộc là một chỗ thế nào? Không ngờ có nhiều thi thể xương cốt yêu như vậy thú, yêu khí cũng đáng sợ như vậy, gần như muốn ngưng tụ thành thực chất.
Chân mày của Phương Lâm nhíu chặt, đưa mắt nhìn bốn phía. Không ngờ ở trong nghĩa địa vạn thú này, nhìn thấy được một bóng người tập tễnh đi lại.