Phương Lâm nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại. Chỉ có điều hắn cũng không lộ ra thần sắc quá mức giật mình.
Ngược lại, đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh thoạt nhìn đều có phần khẩn trương và nghiêm trọng.
Nữ tử kia mặc váy dài màu tím, dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp. Chỉ có điều trên mặt nàng lộ vẻ ngạo nghễ khiến cho nàng dường như cao cao tại thượng, khiến cho người khác không dám tới gần.
Lần này Phương Lâm không lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như Đinh Tuyền Cơ là ai nữa. Hắn trở thành đệ tử chính thức đã một thời gian, cũng biết được một ít nhân vật phong vân trong Đan tông.
Đinh Tuyền Cơ cũng là một trong Đan Tông Tứ Tú. Hơn nữa luận về kinh nghiệm, hắn còn muốn cao hơn Vu Thu Phàm. Khi Vu Thu Phàm gặp mặt Đinh Tuyền Cơ cũng phải gọi hắn một tiếng Đinh sư huynh.
Đây không phải bởi vì Đinh Tuyền Cơ mạnh hơn Vu Thu Phàm, mà thời gian Đinh Tuyền Cơ nhập môn dài hơn Vu Thu Phàm. Nếu như hai người luận về thực lực đan đạo, Đinh Tuyền Cơ mạnh hơn. Nhưng luận về thực lực võ đạo, Vu Thu Phàm lại mạnh hơn.
Nhưng bất kể nói như thế nào, Đinh Tuyền Cơ cũng là một người được đệ tử Đan tông đặc biệt kính nể, e sợ. Giống như Vu Thu Phàm, hắn ở trong Đan tông có quyền uy nói một không ai dám nói hai. Cho dù là trưởng lão cũng phải cho hắn chút mặt mũi.
- Nàng tên gì?
Phương Lâm âm thầm hỏi.
Hứa Sơn Cao đáp:
- Nữ tử này tên là Đinh Linh Lung. Nàng ỷ vào uy danh của huynh trưởng mình, không có người nào dám trêu chọc nàng. Hơn nữa nữ tử này vô cùng điêu ngoa. Chúng ta vẫn giữ một khoảng cách với nàng thì thỏa đáng hơn.
Phương Lâm gật đầu. Đinh Linh Lung này có một huynh trưởng là Đan Tông Tứ Tú, điêu ngoa một chút cũng là bình thường.
- Chúng ta đi nơi khác.
Phương Lâm nói một tiếng, dẫn theo đoàn người đi tới nơi khác hái dược liệu.
Không ai có bất kỳ dị nghị gì. Bọn họ chỉ ước gì rời xa Đinh Linh Lung này, rất sợ chọc phải phiền phức.
Nhìn thấy một đám người Phương Lâm bọn họ rời đi, trên gương mặt xinh đẹp của Đinh Linh Lung lộ vẻ khinh thường.
- Phương Lâm này chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Đinh Linh Lung hoàn toàn không để ý, nói với người xung quanh.
- Đinh sư tỷ nói đúng. Phương Lâm này chẳng qua chỉ là gặp may thôi, làm sao có thể so sánh được với Đinh sư tỷ.
- Đinh sư tỷ chính là nhân tài kiệt xuất của chúng ta. Phương Lâm còn xa mới có thể so sánh được.
- Phương Lâm này cũng coi như thức thời, biết Đinh sư tỷ chúng ta lợi hại.
...
Được mọi người xung quanh tâng bốc, Đinh Linh Lung có vẻ vô cùng hưởng thụ, thần sắc càng thêm kiêu ngạo.
Phương Lâm dẫn theo đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh tìm đến một mảnh ruộng thuốc khác. Tuy nơi đây quy mô nhỏ hơn mảnh ruộng của đám người Đinh Linh Lung một chút, nhưng đối với đám người Phương Lâm đã không tệ.
Đám người Hứa Sơn Cao lập tức hưng phấn nhảy vào trong ruộng thuốc, bắt đầu thu thập dược liệu.
Phương Lâm cũng không nhàn rỗi. Mặc dù phần lớn những dược liệu này rất bình thường, nhưng được cái số lượng nhiều, số năm cũng đủ, đáng để hắn hái.
Dù sao thật vất vả đi tới Tầm Dược phong một chuyến, nếu như không nhét đầy túi Cửu Cung, Phương Lâm cũng cảm thấy có lỗi với chính mình.
- Thanh Lan thảo này không tệ, gần trăm năm.
- A? Yến Vĩ Căn dị biến, thứ tốt!
- Những cây Hổ Đầu hoa này tạm được, cũng không tệ.
...
Phương Lâm vừa quan sát những dược liệu này, vừa liên tục thu những dược liệu này vào bên trong túi Cửu Cung.
So với hiệu suất của Phương Lâm, những người khác lại chậm hơn nhiều. Bọn họ không có năng lực quan sát như Phương Lâm. Bọn họ đầu tiên phải cẩn thận phân biệt dược liệu, xác định không phải là vật độc và dược liệu vô dụng, sau đó mới có khả năng ra tay.
Có đôi khi bọn họ sẽ do dự rất lâu trước một loại dược liệu, mới dám ra tay hái. Như vậy bọn họ làm sao có thể so sánh được với hiệu suất của Phương Lâm liếc mắt nhìn qua đã ra tay.
Đương nhiên, mảnh ruộng thuốc này không nhỏ. Cho dù Hứa Sơn Cao bọn họ hái chậm, cũng hái được không ít dược liệu.
Một phía khác, chỗ Đinh Linh Lung cũng đang khí thế hừng hực hái dược liệu. Chỉ có điều không giống với bên phía Phương Lâm, Đinh Linh Lung căn bản không hề động tay. Hai tay nàng khoanh trước ngực, có vẻ thản nhiên tự đắc.
Những người khác hái được dược liệu, đều phải nộp một phần lên cho Đinh Linh Lung. Do đó, cho dù Đinh Linh Lung không ra tay, cũng nhận được số dược liệu rất lớn.
Mấu chốt là những đệ tử Đan tông đó đều không dám nói một câu oán hận nào. Thậm chí khi giao dược liệu cho nàng, còn lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt. Phương Lâm ở cách đó không xa nhìn thấy, thầm bất đắc dĩ.
- Phương sư huynh, bên này bên này. Sư huynh nhanh tới xem thử!
Nhưng vào lúc này, Ngô Mạnh Sinh bỗng nhiên quay về phía Phương Lâm phất tay gọi. Nhưng rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng, trực tiếp đi tới bên cạnh Phương Lâm, khẽ nói:
- Phương sư huynh, ta phát hiện ra thứ tốt, không dám xác định. Sư huynh đến xem.
Bộ dạng Ngô Mạnh Sinh vô cùng nghiêm trọng, trong mắt mơ hồ có vẻ mừng rỡ như điên, hiển nhiên là phát hiện ra dược liệu hiếm thấy, mới có thể như vậy.
- Không nên để lộ ra.
Phương Lâm khẽ nói một tiếng, lập tức đi theo Ngô Mạnh Sinh tới vị trí của hắn trước đó.
Chỉ thấy Ngô Mạnh Sinh thận trọng đẩy dược liệu xung quanh ra. Trên mặt đất lộ ra một gốc cây có hoa màu trắng tinh thuần, xinh đẹp động lòng người, mộc mạc tự nhiên.
Ánh mắt Phương Lâm tập trung lại, mũi hơi giật giật, ngửi thấy được một mùi trong lành thoang thoảng, tâm thần đặc biệt khoan khoái.
Hắn lại nhìn bông hoa có màu trắng thuần khiết này. Bông hoa có chín cánh. Mỗi cánh hoa đều không có tỳ vết nào, quả thực giống như bạch ngọc chân chính.
Trong tâm hoa có một điểm nhị hoa màu đỏ ửng, giống như một điểm hồng trong vạn bụi hoa làm người khác chú ý.
Trên thân hoa chỉ có hai cái lá xanh. Nhưng chính là hai cái lá xanh này khiến cho ánh mắt Phương Lâm càng thâm thúy hơn.
Nhìn kỹ, trên hai mảnh lá xanh này không ngờ mơ hồ có dấu vết một con phượng hoàng giang cánh muốn bay.
Ánh mắt Phương Lâm lóe lên, trong lòng cũng suy nghĩ.
“Đây không ngờ là một gốc Ngọc Thanh hoa đã từng dính máu của phượng hoàng. Cho dù chỉ là một giọt máu phượng hoàng vô cùng loãng, cũng đủ để cho Ngọc Thanh hoa này phát sinh biến chất.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nói, trong mắt cũng có vẻ nóng như lửa.
Ngọc Thanh hoa vốn chỉ là dược liệu bình thường, mặc dù có trăm năm tích lũy, cũng chỉ có dược tính tốt hơn so với Ngọc Thanh hoa bình thường một ít.
Nhưng một gốc Ngọc Thanh hoa này, bất luận là hình dáng hay khí tức đều vượt xa Ngọc Thanh hoa bình thường. Nhất là hai chiếc lá có dấu vết của máu phượng hoàng này, càng là chí bảo trong bảo.
Kiếp trước Phương Lâm thân là Đan Tôn, đã từng lấy máu phượng hoàng chân chính ra luyện đan. Theo lý thuyết, một gốc Ngọc Thanh hoa này căn bản không tính là gì cả.
Nhưng lúc này, Phương Lâm là rồng bơi nước cạn, muốn cái gì không có cái đó. Nếu như có thể nhận được một gốc Ngọc Thanh hoa này, như vậy sẽ có trợ giúp cực lớn đối với hắn.
Chỉ có điều Ngọc Thanh hoa này chỉ có một gốc. Người đầu tiên phát hiện ra nó lại không phải là mình, mà là Ngô Mạnh Sinh. Nếu như mình độc chiếm, thật sự không thể nào nói nổi.
- A? Ngọc Thanh hoa này tự nhiên biến dị, thoạt nhìn dường như thật sự không tệ. Ta coi trọng nó, các ngươi giao nó cho ta đi.
Đúng lúc này, một giọng nữ tử có phần kinh ngạc vang lên. Phương Lâm quay đầu nhìn lại. Không ngờ Đinh Linh Lung này đã đến bên cạnh từ lúc nào, cũng đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh hoa này.
Ngô Mạnh Sinh cảnh giác nhìn Đinh Linh Lung. Phương Lâm cũng nhíu mày.
Đinh Linh Lung giống như không nhìn thấy thần sắc của hai người, không ngờ vươn tay ra, lại muốn hái Ngọc Thanh hoa này.