Bởi vì trước khi khảo hạch, Phương Lâm đã giúp đỡ hai người không nhỏ, khiến bọn họ có thể thuận lợi thông qua sát hạch.
Trừ hai người bọn họ ra, những người khác ban đầu ở Tầm Dược phong đã đi theo Phương Lâm lại đều không có khả năng thuận lợi thăng cấp.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Sát hạch thăng cấp là cực kỳ khó khăn với phần lớn đệ tử. Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh đều dừng lại ở đệ tử hạ đẳng đã nhiều năm, mới chịu đựng được đến ngày hôm nay.
Nếu không đủ tích lũy và thực lực, cho dù Phương Lâm có giúp bọn họ cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Nói trắng ra là muốn thông qua sát hạch, chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình.
Trải qua lần sát hạch thăng cấp này, trong số một nhóm đệ tử Đan Đồng bổ sung Đan tông có mấy người Phương Lâm đã coi trọng lúc trước.
Mà trong đệ tử chính thức cũng có không ít người thăng cấp.
Hình như Phương Lâm quật khởi khiến cho những đệ tử chính thức đều cảm nhận được áp lực, bạo phát ra tiềm lực lớn nhất từ trước tới nay.
Trước kỳ sát hạch, Âu Dương Tĩnh cũng đã trở lại Đan tông, tham gia sát hạch thăng cấp.
Đến những người có địa vị giống như Âu Dương Tĩnh, Mạnh Triều Dương, trên thực tế bọn họ có thể lựa chọn không tham gia sát hạch. Nhưng không ai trong bọn họ lựa chọn làm như vậy. Tất cả bọn họ đều tham gia sát hạch.
Mà mục đích bọn họ sát hạch cũng là hướng về phía thân phận đệ tử chân truyền.
Đệ tử thượng đẳng tiến thêm một bước chính là đệ tử chân truyền. Như vậy bọn họ có thể lựa chọn bái một vị trưởng lão làm lão sư, thậm chí có thể bái làm môn hạ của thủ tọa.
Hiện nay, Đan tông có tổng cộng năm vị đệ tử chân truyền, trong đó có ba người đã bái làm môn hạ của thủ tọa Cổ Đạo Phong. Một người bái Nghiêm Chính Phong làm lão sư. Một người khác lại bái làm môn hạ của trưởng lão khác.
Võ tông có nhiều đệ tử chân truyền hơn. Tổng cộng có tám người.
Trở thành chân truyền, như vậy thân phận và địa vị đều sẽ có một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có thể nói chỉ cần thành đệ tử chân truyền, có thể thoát ra khỏi sự ràng buộc của thân phận đệ tử, hành sự cùng quyền lợi ngang hàng với trưởng lão bình thường.
Đệ tử chân truyền có tư cách trực tiếp gặp mặt tông chủ. Trên cơ bản hai thủ tọa Tử Hà tông đều được tuyển chọn từ trong số đệ tử chân truyền ra.
Địa vị của Đan Tông Tứ Tú có chênh lệch vẫn vô cùng lớn với đệ tử chân truyền. Tứ Tú cộng lại cũng còn xa mới quan trọng được bằng được một đệ tử chân truyền.
Bất kỳ người nào ở trong Tứ Tú, cho dù là Âu Dương Tĩnh đã tự do ở bên ngoài Đan tông cũng vô cùng khát vọng trở thành đệ tử chân truyền.
Dù sao trong lòng Âu Dương Tĩnh vẫn hi vọng Đan tông có thể nhận được sự thay đổi. Nhưng muốn làm được tất cả những điều này, trở thành đệ tử chân truyền lại là một bước mấu chốt.
Chỉ có điều tất nhiên không phải dễ dàng có thể trở thành đệ tử chân truyền như vậy. Trong đó có hai điều kiện không thể thay đổi. Một khi không đạt được, sẽ không có bất kỳ người nào có thể trở thành chân truyền.
Một là phải nắm giữ luyện tư cách đan sư nhị đỉnh. Hai là đạt được cảnh giới Địa Nguyên tam trọng.
Đan Tông Tứ Tú, bốn người đều là luyện đan sư nhị đỉnh, nhưng trên cảnh giới võ đạo lại kém hơn quá nhiều, cho nên nhất định không có khả năng thành công.
Có trưởng lão Đan tông cũng đã nói, trong vòng năm năm, Đan tông sẽ không lại sinh ra đệ tử chân truyền nào. Điều này đủ để nói rõ mức độ khó khăn trong này.
Ngoại trừ đệ tử chân truyền ra, bố cục của đệ tử chính thức năm nay ngược lại đã phát sinh không ít biến hóa.
Cố Lưu Ly thành công lên đỉnh Tầm Dược phong, đồng thời đã tham gia so tài đan đạo cùng đệ tử Vạn Dược môn, thành công thông qua sát hạch, thăng cấp thành đệ tử thượng đẳng.
Mà trong đệ tử hạ đẳng, ngoại trừ Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh ra, còn có mười mấy người thành công thăng cấp, thoáng cái liền khiến cho số lượng đệ tử trung đẳng nhiều hơn trước kia.
Tổng thể mà nói, hiện tại Đan tông cũng không tệ lắm.
Sau khi sát hạch thăng cấp, Phương Lâm lại một lần nữa bắt đầu luyện đan.
Phương Lâm dừng lại ở Địa Nguyên nhất trọng cũng đã một khoảng thời gian. Hắn cảm thấy mình gần như có thể tiến thêm một bước.
Vừa vặn trước đó có người đưa tới không ít lò luyện đan. Tuy rằng Phương Lâm không để mắt tới quá nhiều, nhưng nếu cầm tất cả tới tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, ngược lại là thích hợp nhất.
Về phần đan dược, tất nhiên là phải sử dụng để trợ giúp đột phá. Nếu không chỉ dựa vào cắn nuốt mấy cái lò luyện đan không được tốt lắm này, muốn tăng lên tới Địa Nguyên nhị trọng, hắn vẫn sẽ rất lao lực.
Phương Lâm tùy tiện suy nghĩ một lát, trong đầu có thể nghĩ ra được hơn mười loại đan dược trợ giúp đột phá. Hắn hoàn toàn không cần lựa chọn, lại trực tiếp bắt đầu chế luyện.
Độc Cô Niệm tất nhiên sẽ ở bên cạnh yêu cầu được học hỏi nhiều hơn, ghi nhớ từng động tác của Phương Lâm.
Luyện đan xong, Phương Lâm lại bắt đầu bế quan đột phá. Hắn căn dặn Độc Cô Niệm đừng cho bất kỳ kẻ nào tới làm phiền hắn.
Độc Cô Niệm đã biết Phương Lâm muốn đột phá, vẫn rất tận tâm tận lực hộ pháp cho Phương Lâm.
Dù sao đột phá không phải là chuyện nhỏ. Nếu như có người làm phiền, rất có khả năng sẽ bị thất bại.
Tuy rằng bình thường Độc Cô Niệm không tỏ ra hòa hợp, nhưng ở thời khắc mấu chốt nàng vẫn có đầu óc.
Chuyện đột phá giằng co tám ngày. Vào sáng sớm ngày thứ chín, khi Độc Cô Niệm ở trong sân mệt mỏi muốn ngủ, Phương Lâm lại đẩy cửa đi ra.
Tiếng đẩy cửa khiến Độc Cô Niệm bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa từ trên ghế mây ngã xuống.
Phương Lâm thở ra một hơi dài, đặc biệt có tinh thần. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều giống như có sức lực không sử dụng hết.
Độc Cô Niệm nhìn Phương Lâm từ trên xuống dưới, cảm thấy Phương Lâm hình như không có thay đổi gì, nhưng lại giống như có chỗ nào đó khác hẳn.
- Đừng nhìn nữa.
Phương Lâm lười biếng nói một câu.
Độc Cô Niệm cũng mệt mỏi. Mấy ngày qua nàng hộ pháp không hề nghỉ ngơi. Lúc này nàng vừa ngáp vừa trở về phòng ngủ.
Phương Lâm đã thuận lợi đạt tới Địa Nguyên nhị trọng.
Chỉ có điều sau khi đột phá, Phương Lâm cũng hơi xúc động. Càng về sau, độ khó tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết này càng lại càng lớn, nhu cầu cần phải cắn nuốt cấp bậc lò luyện đan cũng càng cao.
- Sau này nếu như lại cắn nuốt những lò luyện đan tầm thường này nữa chắc hẳn hiệu quả lại càng nhỏ.
Trong lòng Phương Lâm thầm nói.
Ngày thứ ba sau khi Phương Lâm đột phá thành công, Phương Lâm được gọi đi tới đại điện Đan tông.
Khi đến nơi, hắn đã nhìn thấy có rất nhiều trưởng lão đều tập trung ở trong này. Thậm chí cũng có không ít đệ tử chính thức.
Tính ra Phương Lâm đến tương đối chậm. Hắn vừa đến liền có không ít người nhìn về phía hắn.
- Phương sư huynh.
Một vài đệ tử chính thức chào hỏi Phương Lâm, thần sắc vẫn tương đối cung kính.
Mặt Cổ Đạo Phong không thay đổi, đang ngồi ngay ngắn ở phía trên. Khi nhìn Phương Lâm đi vào trong đại điện, lúc này hắn mới lên tiếng nói:
- Được rồi, mọi người đều đã đến đông đủ.
Hơn hai mươi đệ tử đều không nghĩ ra, bọn họ muốn tập trung các đệ tử trung đẳng và đệ tử thượng đẳng lại cùng một chỗ, là muốn làm chuyện gì?
Chỉ thấy Nghiêm Chính Phong đứng dậy, nhìn những đệ tử trong đại điện, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hôm nay triệu tập các ngươi đến đây là có một nhiệm vụ cần các ngươi phải đi hoàn thành.
Nhiệm vụ?
Phương Lâm nhíu mày. Nhiệm vụ gì cần phải có nhiều người như vậy đồng thời xuất động chứ?
Nghiêm Chính Phong còn nói thêm:
- Một chỗ cứ điểm của Đan tông ta ở Bạch Tượng sơn bị Phong Thiên Thu tập kích, nhân số tổn thất rất lớn. Bởi vậy hiện tại cần phái các ngươi đi vào bổ sung, đồng thời đóng ở cứ điểm Bạch Tượng sơn.
Nghe vậy, trong hai mươi bảy đệ tử chính thức, ngoại trừ Phương Lâm ra, tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ.
Phong Thiên Thu không ngờ tập kích một chỗ cứ điểm của Tử Hà tông bọn họ. Đây là chuyện xảy ra khi nào vậy? Tại sao bọn họ hoàn toàn không nghe được một chút tin tức nào cả?