Đứng mũi chịu sào chính là đám người Lý U Băng ở phía ngoài cùng. Yêu khí cuồng bạo này kéo tới, bọn họ căn bản không có một chút sức phản kháng nào, lại trực tiếp bị hất bay ra ngoài, mỗi một người giống như bao tải rách, ngã loạn ở bên ngoài của nghĩa địa vạn thú.
Sau khi bọn họ rơi xuống đất, ai nấy đều phun ra búng máu tươi lớn, thần sắc mệt mỏi không chịu nổi, còn có một chút người cảnh giới hơi thấp, trên mặt tái nhợt, có vẻ cực kỳ đau khổ, không ngừng giãy dụa đau thương.
Trên gương mặt Lý U Băng trắng bệch, cũng bao phủ một tầng màu xanh, nhưng dù sao của nàng tu vi khá cao, hơn nữa ở trong nháy mắt khi yêu khí kéo tới, nàng cố gắng hết sức chống đỡ, lúc này mới không có trở ngại gì.
Cho dù là như vậy, nàng vẫn bị yêu khí đáng sợ này xâm nhập trong cơ thể, lúc này cảm thấy không dễ chịu, miễn cưỡng mới có thể ngăn chặn.
Mà những người khác, sẽ không có thực lực mạnh giống như nàng, ở trên mặt đất đau khổ kêu rên, đều là những người bị rất nhiều yêu khí xâm vào trong cơ thể, nếu không đúng lúc giải cứu, chỉ có một con đường chết.
- Nhanh! Lấy nhân sâm ra ăn! Không nên luyến tiếc!
Dương Thanh Dao miễn cưỡng đứng lên, nói với những người bị thương nặng hơn.
Nghe vậy, những người đó giãy dụa lấy ra một đống nhân sâm, gặm không muốn sống.
Nhân sâm chính là vật đại bổ, mặc dù không có cách nào hoàn toàn loại bỏ được yêu khí bên trong cơ thể của bọn họ, nhưng ít ra có thể bảo vệ được tính mạng của bọn họ, nhất thời ba canh không có vấn đề gì.
Mà giờ phút này ở trong nghĩa địa vạn thú này, yêu khí càng khủng khiếp hơn kéo tới, cho dù là Phương Lâm thi triển ra Bạch Tượng Trấn Nhạc, cũng khó có thể bảo vệ ba người.
Chỉ thấy ảo ảnh con voi trắng tan vỡ, ba người Phương Lâm giống như lục bình không có rễ, từng người bị hất bay ra ngoài.
Vào thời khắc này, bất kỳ thủ đoạn gì đều có vẻ yếu ớt không có lực. Yêu khí nơi này trở nên quá mức khủng khiếp, cho dù là cường giả như Phong Thiên Thu cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.
Nhưng vào lúc này, yêu khí cuồn cuộn bỗng nhiên đổi hướng, ép đám người Phương Lâm bay về phía bảy bộ thi thể yêu thú này.
Ba người không có bất kỳ biện pháp nào, bị yêu khí này quấn lấy, căn bản không thể động đậy, hơn nữa yêu khí đáng sợ này còn đang tùy ý xâm vào trong cơ thể.
- Tiếp tục như vậy chỉ có một con đường chết, các ngươi có biện pháp gì hay không?
Phương Lâm la to, khoa chân múa tay.
Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều khó khăn lắc đầu, cũng không biết phải nói gì. Ngươi không thấy được Phong Thiên Thu này cũng bị thổi cho ngã trái ngã phải sao? Mấy người chúng ta vẫn tiết kiệm dùng ít sức khí.
Phương Lâm lại không cam lòng, trên mặt cũng tràn ngập khí đen. Nếu tiếp tục tiếp tục như vậy, không bị yêu khí xé nát, cũng sẽ bỏ mạng, bởi vì yêu khí xâm vào trong cơ thể quá nhiều
- Đáng chết! Liều mạng!
Phương Lâm mắng lớn một tiếng, trong giây lát vỗ túi Cửu Cung, nhất thời hơn mười khối ngọc giản đồng thời bay ra, đồng thời vỡ nát.
Ong ong ong!!!
Từng màn ánh sáng xuất hiện, hơn mười trận pháp hiện ra, bao phủ ba người lại.
Có pháp trận bảo vệ, ba người tạm thời an toàn, rơi xuống trên mặt đất, nhưng trận pháp bên ngoài lại tan vỡ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Yêu khí quá mức cuồng bạo, pháp trận căn bản chống đỡ không bao lâu, chắc hẳn ngay cả thời gian nửa chén trà nhỏ cũng không kiên trì được.
Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử đều có chút hỗn loạn, hiển nhiên là hút vào quá nhiều yêu khí, đã đạt đến cực hạn.
Tuy rằng tình hình của Phương Lâm cũng không tốt, nhưng bởi vì hắn dùng Huyết Sát đan, lúc này nội kình tràn đầy sôi trào, cuồn cuộn không ngừng, ngược lại có thể chống đỡ một hồi.
Thấy tình hình của hai người không ổn, Phương Lâm cắn răng, lấy xuống túi thú bên thắt lưng Dương Phá Quân, thu hắn và Thanh Kiếm Tử vào trong túi thú, sau đó giắt ở chính bên thắt lưng của bản thân Phương Lâm.
Túi thú có thể để cho vật còn sống ở bên trong sinh tồn, tất nhiên cũng có thể thu người vào trong.
Sau khi thu hai người, Phương Lâm nhân lúc pháp trận còn có mấy tầng, trong lòng lập tức mắng to:
- Này, ngươi không phải nói ở trên người ta có ấn ký sao? Lão tử hiện tại cũng sắp mất mạng, còn không mau giúp ta một chút?
Không có bất kỳ lời đáp lại nào, sắc mặt Phương Lâm khó coi, lại hung hăng mắng to vài câu, lúc này mới nghe được một giọng nói của nữ tử lạnh cứng vang lên ở bên tai:
- Ta không giúp được ngươi.
Tiếng của nữ tử này, chính là Đan tông nữ nhân bị trấn áp trong động cổ kia, lúc này Phương Lâm đối mặt với nguy cơ khó có thể hóa giải, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin nàng giúp đỡ.
Phương Lâm tức giận, nữ nhân đáng chết này, một chút cũng không đáng tin cậy, mình ngay cả mạng cũng sắp mất, nàng tự nhiên nói một câu ta không giúp được ngươi.
- Ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không?
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nữ tử kia hơi trầm mặc:
- Ta cho ngươi mượn một ít lực lượng, nhưng chỉ một lần này thôi.
Nói xong, Phương Lâm lại cảm giác được trong cơ thể mình giống như có thêm cái gì đó, một khí tức cực kỳ đáng sợ từ trong cơ thể hắn tràn ngập ra.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng, cũng không dám lưu lại, xông thẳng vào bảy bộ thi thể yêu thú tràn ngập yêu khí cuồng bạo này.
Giờ phút này, Phương Lâm giống như mãnh thú hình người, yêu khí này đủ để xé nát người, nhưng căn bản không làm gì được hắn.
Phương Lâm gầm rú liên tục, toàn thân cũng giống như không muốn sống nữa, ngay cả có thi thể xương cốt của vô số yêu thú nện ở trên người của hắn, cũng không có cách nào giảm bớt tốc độ của Phương Lâm.
Cuối cùng, Phương Lâm vọt tới trước bảy bộ thi thể yêu thú này, lại bò lên.
Sau khi đến trên thi thể của yêu thú cực lớn, yêu khí cuồng bạo này dường như thoáng cái đã không thấy tăm hơi, hình như ở trên bảy bộ thi thể cực lớn của yêu thú, cũng sẽ không bị yêu khí tập kích.
Phương Lâm liên tục phun ra mấy ngụm máu, toàn thân trên dưới dường như đều mất sức.
Một lúc lâu, Phương Lâm mới miễn cưỡng mở mắt ra. Vừa mở mắt, hắn lại nhìn thấy Cổ Hàn Sơn cũng ghé vào một đầu khác trên thi thể của yêu thú, hình như không khác mình lắm, toàn thân là máu, giống như ngất đi.
Phương Lâm lộ ra nụ cười thảm, Cổ Hàn Sơn này cũng lợi hại, tự nhiên có thể đi tới nơi này, chỉ có điều nhìn bộ dáng kia của hắn, cho dù không chết, cũng mất đi nửa cái mạng.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không tốt hơn chỗ nào, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, hình như xương còn gãy mấy cái, nội kình gần như tiêu hao không còn, trong cơ thể còn tràn ngập rất nhiều yêu khí.
Nếu không phải thân thể Phương Lâm từng dùng Kim Đan rèn luyện qua, sợ rằng lúc này cũng không chống đỡ được.
Tuy rằng Cổ Hàn Sơn lại ở cách đó không xa, mình chỉ cần đi qua một đao có thể giết chết hắn.
Nhưng lúc này Phương Lâm ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, chỉ có thể lấy ra một ít đan dược trước, miễn cưỡng tự mình ăn vào.
Hơn nữa điểm chết người là chính trong cơ thể của mình hiện tại có số lượng lớn yêu khí, những yêu khí nếu không loại bỏ, lưu lại một thời gian sẽ nguy hại đến tính mạng của Phương Lâm.
Yêu khí không giống tầm thường, nếu như xâm vào trong cơ thể, rất khó loại trừ nó ra ngoài, nhất là lượng yêu khí lớn như vậy, ngũ tạng lục phủ Phương Lâm cũng gần như bị yêu khí gây thương tích, muốn thanh trừ, đã khó lại càng thêm khó.
Trong mắt Phương Lâm có vẻ quyết tuyệt và tàn nhẫn, dù sao cũng như vậy, cùng với bị yêu khí hành hạ chết, còn không bằng đánh cược tính mạng một lần.