Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc bích màu trắng có chữ Nguyệt này chính là do Hàn Ngâm Nguyệt cố ý tới đưa cho Phương Lâm trước khi Tầm Dược phong mở ra.

Ban đầu Phương Lâm còn không quá để ý. Bây giờ nghĩ lại, Hàn đại tiểu thư chắc hẳn đã dự đoán được điều gì, mới có thể giao khối ngọc bích màu trắng này cho Phương Lâm.

Phương Lâm nhìn ngọc bích màu trắng trong tay, trong lòng thầm cảm thán. Hàn đại tiểu thư này quả nhiên không tầm thường. Một khối ngọc bích màu trắng này vô cùng tôn quý. Mình nhận nó, xem như đã hoàn toàn bị Hàn đại tiểu thư nắm ở trong tay. Mặc dù có rất nhiều lợi ích, nhưng sau này Hàn đại tiểu thư có thỉnh cầu gì, Phương Lâm cũng không có cách nào từ chối.

Chỉ có điều lúc này xem ra nắm giữ khối ngọc bích màu trắng này vẫn lợi nhiều hơn hại. Chí ít đủ để chấn áp một vài kẻ xấu xa.

Khang Lộc co quắp ngồi dưới đất, trong đầu ong ong. Hắn căn bản không dám nhìn khối ngọc bích màu trắng này, toàn thân không ngừng run rẩy.

- Kết thúc! Ta kết thúc rồi! Phương Lâm này lại có Hàn đại tiểu thư làm chỗ dựa vững chắc, ta đấu không lại hắn! Cho dù có Vu sư huynh ở đây, ta cũng đấu không lại Phương Lâm!

Trong lòng Khang Lộc hoàn toàn tuyệt vọng, toàn thân giống như không còn tinh thần.

Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói một lời nào, trực tiếp lấy túi Cửu Cung của hắn tới, sau đó lấy Bạch Điểu quả bên trong ra, thu vào trong túi của mình. Lúc này hắn mới trả túi Cửu Cung lại cho Khang Lộc.

Phương Lâm còn thu khối ngọc bích màu trắng vào. Thứ này quá rêu rao, lấy ra lắc một cái là đủ rồi, đưa đến hiệu quả chấn áp là được.

- Hiện tại, các ngươi còn có người nào có ý nghĩ ra ngoài làm chứng tố cáo ta nữa không?

Phương Lâm cười híp mắt nhìn cả đám người, thản nhiên nói.

Ngay lập tức liền có một người đứng ra, ngôn từ chính nghĩa nói:

- Khang Lộc này có kết quả như thế, thật sự là do hắn tự chuốc họa vào thân!

- Không sai, Khang Lộc người này luôn luôn ác độc. Có kết quả này, thật sự là khiến lòng người hả hê!

- Phương sư huynh làm tốt lắm!

- Chúng ta tất nhiên sẽ không nói bậy về Phương sư huynh nửa câu!

- Nếu như ai dám vu oan hãm hại Phương sư huynh, chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!

...

Những đệ tử hạ đẳng đi theo Khang Lộc, ai nấy đều hoàn toàn thay đổi bộ dạng, chỉ hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với Khang Lộc.

Những người này cũng không ngốc. Lúc này tình thế đều rất rõ ràng. Khang Lộc hoàn toàn thua, thua triệt để. Cho dù sau này ra ngoài có Vu Thu Phàm làm chỗ dựa, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào làm gì được Phương Lâm.

Hơn nữa Phương Lâm có Hàn đại tiểu thư làm chỗ dựa vững chắc, đây chính là một núi dựa lớn. Trong Tử Hà tông ai có chỗ dựa vững chắc có phân lượng như Hàn đại tiểu thư?

Lúc này nếu không vội vàng ôm lấy bắp đùi Phương Lâm, vậy sẽ bị người khác cướp mất tiên cơ.

Nghe những người này nói vậy, Khang Lộc không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn lộ ra một nụ cười sầu thảm.

Phong thuỷ luân chuyển. Ban đầu, Khang Lộc là nhân vật oai phong một cõi ở Đan tông, người lấy lòng nịnh nọt, đi theo hắn nhiều tới mức đếm không xuể.

Nhưng lúc này, Khang Lộc lại giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh. Cho dù là những người trước đó lấy lòng hắn, lúc này cũng hoàn toàn thay đổi thái độ, hận không thể lập tức giúp Phương Lâm giết chết Khang Lộc.

Đây là lòng người dễ thay đổi. Phương diện nào Phương Lâm cũng thắng được Khang Lộc, những người này tất nhiên sẽ không lại đi theo Khang Lộc nữa, ngược lại sẽ đi qua nịnh nọt Phương Lâm.

Phương Lâm nhìn sắc mặt của những người này, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường.

Đột nhiên, Khang Lộc móc ra một khối ngọc bài, không do dự, trực tiếp bóp nát nó.

Chỉ thấy một đợt ánh sáng trắng bao phủ ở trên người Khang Lộc. Sau một khắc, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bóng dáng của Khang Lộc lập tức biến mất.

- Không tốt, Khang Lộc không ngờ bóp nát ngọc bài, lựa chọn vào lúc này rời khỏi Tầm Dược phong!

Hứa Sơn Cao chợt biến sắc nói.

Ngược lại vẻ mặt Phương Lâm không để ý. Khang Lộc rời lúc này đi, cũng không có gì đáng lo. Nếu như hắn còn có thể tiếp tục ở lại Tầm Dược phong, Phương Lâm mới phải bội phục hắn.

Hứa Sơn Cao đi tới gần Phương Lâm, khẽ nói:

- Phương Lâm, sau khi Khang Lộc ra ngoài, tất nhiên sẽ làm ầm ĩ lên. Tuy rằng ngươi có khối ngọc bích màu trắng do Hàn đại tiểu thư tặng, nhưng sợ rằng vẫn sẽ có phiền phức. Phải cẩn thận một chút.

Phương Lâm gật đầu, nói:

- Ta tất nhiên sẽ có chừng mực. Khang Lộc này không làm gì được ta đâu.

Hứa Sơn Cao ừ một tiếng. Hắn cũng không quá lo lắng cho Phương Lâm. Nếu Phương Lâm và Hàn đại tiểu thư có quen biết, vậy tầng quan hệ này bất kể sâu hay cạn, đều nắm một lợi thế ở trong tay. Ai muốn đối phó Phương Lâm, đều phải cân nhắc một chút tới lợi thế của Hàn đại tiểu thư này.

Lúc này, Lý Mẫn đã đi tới, trên mặt rõ ràng lộ vẻ cung kính, quay về phía Phương Lâm ôm quyền hành lễ.

- Ra mắt Phương sư huynh.

Giọng nói của Lý Mẫn vô cùng khách khí, thái độ cũng hạ thấp. Rõ ràng trên phương diện kinh nghiệm và lý lịch, hắn là sư huynh. Nhưng hắn lại gọi Phương Lâm là sư huynh, hiển nhiên là muốn lấy lòng Phương Lâm.

Đối với Lý Mẫn này, Phương Lâm có ấn tượng không tốt cũng không xấu. Chí ít người này và mình không có ân oán gì. Hắn lập tức đáp lễ.

Lý Mẫn ngập ngừng một hồi, sắc mặt vô cùng do dự, hình như có chuyện nói không nên lời.

Phương Lâm thấy vậy, lại biết được ý của hắn chắc là muốn đòi lại Bạch Điểu quả vốn thuộc về hắn.

Ngay lập tức, Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Không biết Lý sư huynh có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, chúng ta muốn đi lên cao hơn xem thử.

Lý Mẫn nghe vậy, liền vội vàng nói:

- Không biết Phương sư huynh có thể trả lại Bạch Điểu quả này cho ta hay không? Ta nguyện ý sử dụng những vật khác tiến hành trao đổi.

Bạch Điểu quả chính là dược liệu cực kỳ hiếm thấy, có thể chế luyện rất nhiều đan dược. Cho dù là trực tiếp dùng cũng có tác dụng đại bổ.

Hơn nữa Bạch Điểu quả sinh trưởng không dễ, chỉ có ở nơi đất đai cực kỳ màu mỡ, bốn phía xung quanh có chim trắng sinh sống, mới có tỷ lệ nhất định sinh ra Bạch Điểu quả.

Toàn bộ Tầm Dược phong, muốn tìm ra gốc Bạch Điểu quả thứ hai, sợ rằng tương đối khó khăn. Cho nên Lý Mẫn mới có thể mặt dày tìm đến Phương Lâm đòi lại.

Phương Lâm còn chưa nói chuyện, Hứa Sơn Cao đã lập tức nhíu mày nói:

- Lý Mẫn, Bạch Điểu quả này là do ngươi đưa cho Khang Lộc. Phương Lâm lại nhận được từ chỗ của Khang Lộc, đã không có quan hệ gì với ngươi. Ngươi còn muốn đòi lại? Làm gì có đạo lý này?

Ngô Mạnh Sinh cũng không vui nhìn Lý Mẫn, nói:

- Bạch Điểu quả đã là vật của Phương Lâm. Nếu như ngươi dây dưa, vậy Khang Lộc chính là kết quả của ngươi.

Nghe hắn nói như thế, Lý Mẫn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, trong lòng thầm bi ai.

Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ oán giận Phương Lâm. Dù sao Bạch Điểu quả này đã qua tay, đã không có quan hệ gì với Lý Mẫn hắn. Hắn đòi như vậy, thật sự không mấy thích hợp.

Chủ yếu là Lý Mẫn không cam lòng, cho nên mới tới đòi thử. Nếu không đòi được, hắn cũng chỉ có thể hết hy vọng.

- Từ biệt!

Lý Mẫn không còn tâm tình gì rời đi. Những người vốn đi theo hắn, có phân nửa đi theo hắn, còn có phân nửa không tiếp tục theo Lý Mẫn nữa.

Còn đám người trước đi theo Khang Lộc, Phương Lâm không nói gì, bọn họ căn bản không dám tùy ý rời đi.

Phương Lâm vô cùng xem thường những người này, vẫy vẫy tay. Lúc này bọn họ mới giống như được đại xá đều rời đi.

- Phương Lâm, ngươi và Hàn đại tiểu thư thật sự quen biết sao?

Hứa Sơn Cao nhìn thấy chỉ còn lại có người của mình, thận trọng hỏi.

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Không chỉ có quen biết. Hàn đại tiểu thư còn từng đi qua chỗ ta làm khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK