Biểu tình của Phương Lâm phải gọi là đặc sắc, nước bọt không ngừng chảy xuống, giống như nữ tử thủ tiết mười năm, nhìn thấy được một đại hán cường tráng.
A, không đúng, chắc là một hái hoa đạo tặc đột nhiên gặp phải một tiểu mỹ nữ trần truồng.
- Nhân sâm này đã thành tinh!
- Làm sao có thể có nhân sâm mọc ra chân?
- Chẳng lẽ là yêu thú gì?
Biểu tình của mọi người cũng cổ quái, nhìn một gốc nhân sâm mọc ra hai cái chân đang chạy tới chạy lui ở trên vách đá này, hoàn toàn không rõ đây rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ có Phương Lâm, trái tim đập bịch bịch. Nếu như không phải ở đây còn có những người khác, hắn đã sớm nhào qua giống như con chó nhào tới bãi phân.
- Thật sự hiếm có. Không ngờ nơi này có một gốc nhân sâm nghìn năm, đã sắp thành tinh!
Trong lòng Phương Lâm thầm nói, hai tay xoa xoa.
Những người quen thuộc với Phương Lâm đều sẽ biết, Phương Lâm chà xát tay là biểu hiện một mặt tham lam trực tiếp nhất của hắn.
- Phương Lâm, ngươi chà xát tay làm gì?
Thanh Kiếm Tử liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm cười hì hì:
- Khó lắm mới nhìn thấy được một gốc nhân sâm nghìn năm, cho nên ta thấy kích động.
Nhân sâm nghìn năm?
Nghe được Phương Lâm nói đây là nhân sâm nghìn năm, mọi người đều lộ vẻ xúc động. Sau đó ánh mắt của mọi người đều giống như Phương Lâm.
- Hóa ra đây chính là nhân sâm nghìn năm, thảo nào kỳ lạ như vậy, còn biết tự mình mọc chân chạy.
Dương Phá Quân tán thưởng không thôi.
Nhân sâm vốn chính là một loại thiên tài địa bảo tập hợp tinh hoa của thiên địa sinh thành, phần nhiều sinh trưởng ở trong cao nguyên núi tuyết.
Một gốc cây nhân sâm mười năm lại có công hiệu đại bổ. Người bình thường ăn vào một gốc, thân thể có thể khỏe mạnh cường tráng, không bệnh không đau, thân thể cường tráng như trâu.
Một ít người giàu có, khi tính mạng bị đe dọa, sẽ sử dụng một gốc nhân sâm lâu năm tới giữ lại tính mạng.
Trên cơ bản chỉ cần còn có một hơi thở, ngậm nhân sâm vào trong miệng, có thể bảo đảm một hơi thở này không tiêu tan.
Nhân sâm đạt được trăm năm năm, dược tính sẽ nâng cao thêm một bước. Sau đó cứ thêm một trăm năm, giá trị lại tăng gấp đôi.
Mà nhân sâm mọi người thường gặp, năm trăm năm gần như đã là cực hạn. Đặc biệt hiếm thấy loại nhân sâm có năm cao hơn nữa.
Về phần nhân sâm nghìn năm, vậy gần như là không nhìn thấy được.
Bởi vì một khi nhân sâm đạt đến nghìn năm sẽ có linh tính, giống như yêu thú thành tinh, có trí khôn nhất định, đồng thời sẽ mọc ra hai chân, có thể tùy ý đi lại, tránh dữ tìm lành.
Từ xưa tới nay, có rất nhiều người đều tìm kiếm nhân sâm nghìn năm. Nhưng người chân chính có thu hoạch, thật sự lác đác không có mấy.
Nhân sâm nghìn năm là mọc chân, người ta sẽ chạy, cũng sẽ không ngốc tới mức ngồi ở một chỗ cho ngươi tới bắt, tất nhiên rất khó tìm được.
Kiếp trước, Phương Lâm là Đan Tôn cao quý, lại đã từng tốn vài năm mới tìm được một gốc nhân sâm nghìn năm.
Không ngờ ở trong hang động vô tận dưới lòng đất này lại còn có một gốc nhân sâm nghìn năm tồn tại. Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
- Khụ khụ, chúng ta hợp lực bắt lấy một gốc nhân sâm nghìn năm này, sau đó lại suy nghĩ những chuyện khác sau, được không?
Phương Lâm nhìn Dương Phá Quân nói.
Dương Phá Quân suy nghĩ một lát lại gật đầu.
Thanh Kiếm Tử ít nhiều có thâm ý liếc mắt nhìn Phương Lâm, nhưng cũng không nói gì thêm. Hắn đã đoán được lúc này Phương Lâm đang suy nghĩ điều gì.
- Nhân sâm nghìn năm này tất nhiên là tốt. Nhưng sau khi bắt được sẽ thuộc về ai?
Nhưng vào lúc này, Cổ Hàn Sơn bỗng nhiên mở miệng.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho được người của Tử Hà tông và hoàng thất nhìn nhau. Bầu không khí mơ hồ có hơi khẩn trương.
Phương Lâm quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Hàn Sơn. Người này thật sự thật là ác tâm. Vào lúc này, hắn cố ý nói ra lời như vậy, rõ ràng là muốn gây xích mích khiến cho đám người hoàng thất và Phương Lâm phát sinh ngăn cách, thậm chí sẽ bởi vì một gốc nhân sâm nghìn năm này mà trở mặt.
Mà lời của Cổ Hàn Sơn nói cũng thực sự đưa đến hiệu quả. Tuy rằng Dương Phá Quân biểu hiện ra không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại mơ hồ có phần cảnh giác đối với Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử.
- Tứ ca, nhân sâm nghìn năm này chỉ có một gốc, lẽ ra nên do hoàng thất chúng ta nắm giữ.
Dương Thanh Dao mở miệng nói.
- Lời ấy sai rồi. Nhân sâm nghìn năm người gặp đều có phần, làm sao có thể để cho hoàng thất các ngươi độc chiếm được?
Vu Thu Phàm đứng ra nói.
- Hừ, ở bên trong quốc thổ Đại Càn quốc ta, thứ gì cũng thuộc về hoàng thất Đại Càn ta!
Lại một người thanh niên của hoàng thất lạnh giọng mở miệng.
- Buồn cười!
Trên mặt một đệ tử Võ tông đầy vẻ xem thường.
Hai bên ngươi nói một câu, ta còn một câu, bầu không khí càng lúc càng khẩn trương, mơ hồ có mùi thuốc súng tràn ngập ra.
Trên mặt Cổ Hàn Sơn lại lộ ra một nụ cười lạnh. Hắn lẳng lặng nhìn đám người của hai bên tranh cãi. Đây là kết quả hắn muốn. Cục diện càng hỗn loạn, xác suất hắn đục nước béo cò thành công lại càng lớn hơn.
Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân nhìn nhau. Phương Lâm lại vẫn quan sát gốc nhân sâm nghìn năm đang chạy tới chạy lui này.
- Dương huynh, hiện tại tranh cãi hình như có phần không ổn đâu. Nhân sâm nghìn năm cũng chưa tới tay, hơn nữa thân ở trong hang động vô tận dưới lòng đất này, người hai bên chúng ta chắc hẳn phải chung sức hợp tác.
Thanh Kiếm Tử vẫn tương đối lý trí, mở miệng trước nói.
Dương Phá Quân nhíu mày:
- Cũng không phải là hoàng thất ta muốn xé rách da mặt. Nhưng một gốc nhân sâm nghìn năm này có giá trị không tầm thường. Rốt cuộc nó thuộc về ai, quả thật phải cố gắng thương lượng một hồi.
Ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng. Trước khi không nói rõ được nhân sâm nghìn năm này rốt cuộc nên phân phối như thế nào, hai phe sợ rằng khó có thể chung sức hợp tác giống như trước kia.
Thanh Kiếm Tử có phần bất đắc dĩ. Hắn tức giận quay đầu lại nhìn về phía Cổ Hàn Sơn. Thậm chí hắn đã có ý nghĩ muốn giết chết Cổ Hàn Sơn.
Vẻ mặt Cổ Hàn Sơn cũng cảnh giác, bàn tay đặt ở trên túi Cửu Cung, hình như chuẩn bị ứng phó tất cả tình huống có khả năng xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Thanh Kiếm Tử thầm mắng một tiếng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc. Lúc này cho dù có giết chết Cổ Hàn Sơn cũng vô dụng. Hiện tại bên bọn họ cùng đám người Dương Phá Quân đã phát sinh ngăn cách. Có giết chết Cổ Hàn Sơn cũng sẽ chỉ làm suy yếu lực lượng của phía bên mình.
Nhưng Thanh Kiếm Tử cũng không muốn buông tha nhân sâm nghìn năm này. Dù sao đây chính là nhân sâm nghìn năm. Ai biết tiếp theo tới lúc nào mới có thể gặp được. Nếu như bỏ lỡ lần này, sợ rằng ngay cả ruột cũng sẽ hối hận tới xanh cả lại.
Cho dù quan hệ giữa Tử Hà tông và hoàng thất không tệ, nên tranh thủ vẫn phải tranh thủ.
- Phương Lâm, ngươi có ý kiến gì không?
Thanh Kiếm Tử thấy Phương Lâm nãy giờ không nói gì, muốn nghe thử ý kiến của hắn.
Đầu của Phương Lâm cũng không quay lại, nói:
- Tác dụng tốt nhất của nhân sâm nghìn năm này chính là cầm tới luyện đan.
Thanh Kiếm Tử không nói gì. Ta lại không hỏi ngươi nhân sâm nghìn năm này dùng để làm gì. Ta hỏi ngươi bây giờ giải quyết quyền sở hữu của nhân sâm nghìn năm này thế nào.
Phương Lâm phục hồi lại tinh thần, nhìn Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử, nói:
- Không bằng như vậy đi. Nhân sâm nghìn năm này về Tử Hà tông ta, tất cả những nhân sâm khác ở đây đều thuộc về hoàng thất, được không?
- Không được!
Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều lập tức nói lời phản đối.
Phương Lâm bĩu môi:
- Vậy không bằng như vậy, những nhân sâm khác ở đây hai bên chúng ta mỗi bên được một nửa. Nhân sâm nghìn năm này giao cho Tử Hà tông chúng ta dùng nó để luyện đan. Đan dược chế luyện ra sẽ giao cho hoàng thất các ngươi phân nửa.
Đề nghị này khiến cho ánh mắt Thanh Kiếm Tử sáng ngời. Trong lòng hắn âm thầm gật đầu.
Mà Dương Phá Quân lại nhíu mày, trên mặt đầy vẻ suy nghĩ, có vẻ cực kỳ do dự.
- Ha hả, tứ hoàng tử không nên tin vào lời của hắn. Phương Lâm này lòng tham không đáy. Nếu như nhân sâm nghìn năm rơi vào trong tay của hắn, sợ rằng không có phần cho hoàng thất các ngươi.
Cổ Hàn Sơn lại thình lình nói.
Phương Lâm nghe vậy liền xoay đầu lại. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Cổ Hàn Sơn, khóe miệng khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh.